Tề Lâm Đế Nữ ù ù cạc cạc nghe, ngây thơ nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng đôi mắt Tề Lâm Đế Nữ, khẽ thở dài:
– Đời ta không vì phá cục diệt thế gì, ta chỉ muốn đi đến cuối cùng, chiến tới tận cùng thế giới.
– Chinh chiến chung cực!
Lòng Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, đề tài này quá trầm trọng. Chưa từng có ai trở về từ vạn cổ đến nay.
Từ Hỗn Nguyên Thiên Đế khai sáng thời đại đến Chung Nam Thần Đế, Phi
Tiên Đế kinh diễm vô cùng, về sau tới Cổ Thuần Tiên Đế nhất minh kinh
thế, rồi Minh Nhân Tiên Đế trụ cột vững chắc. Đến cuối cùng là Khải Chân Tiên Đế, nhiều lần chinh chiến chung cực nhưng chưa từng nghe có ai từ
nơi đó trở về, không nghe nói có người thắng trận chiến tranh này.
Hiện tại Lý Thất Dạ nhập thế vì chinh chiến chung cực trong truyền thuyết, làm Tề Lâm Đế Nữ rung động thẫn thờ thật lâu.
Qua một lúc lâu Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, khẽ hỏi:
– Vậy còn diệt thế thì sao? Tại sao Đại Đế Tiên Vương nguyện bước lên chinh chiến chung cực nhưng không người hỏi đến diệt thế?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bên trong rất phức tạp, có vài thứ vượt xa nàng tưởng tượng.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đây không phải nàng nói diệt thế liền diệt thế, cũng không phải nàng cho rằng có diệt thế liền diệt thế.
Lý Thất Dạ nhếch môi:
– Cái gọi là diệt thế chính là cái nhìn của ta.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Tề Lâm Đế Nữ thở phào, tuy nhiên câu sau làm trái tim nàng treo cao.
– Nhưng, đây là sự thật.
Lý Thất Dạ vuốt mái tóc Tề Lâm Đế Nữ, nhẹ giọng nói:
– Nếu nàng muốn trông chờ vậy hãy cầu nguyện loại diệt thế này không đến vào lúc nàng còn sống, đây là một loại vui sướng, ít ra khi mình chết
rồi mặc kệ nó nước lũ ngập trời.
Tề Lâm Đế Nữ thì thào:
– Nếu là thật tại sao không có Đại Đế Tiên Vương đi can thiệp?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Có vài chuyện nàng mãi mãi không biết. Đại Đế Tiên Vương từng làm gì,
đằng sau dòng sông thời gian che lấp bí mật gì đều không phải điều nàng
nên biết. hoặc là khi nàng có mười Thiên Mệnh sẽ có cơ hội hất định biết bí mật đằng sau nó.
Tề Lâm Đế Nữ khó hiểu hỏi:
– Chẳng lẽ chinh chiến chung cực quan trọng hơn phá cục diệt thế sao?
Cho đến nay Tề Lâm Đế Nữ luôn nghe truyền thuyết về chinh chiến chung
cực nhưng nàng không biết mục đích chinh chiến chung cực là gì, tại sao
có nhiều Đại Đế Tiên Vương bước lên con đường này.
– Diệt thế chỉ là một dấu nhỏ trên đường chinh chiến chung cực.
Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ:
– Nếu nàng thắng được chinh chiến chung cực thì vạn cổ chỉ là con kiến,
diệt thế gì đó không đáng lo. Nếu nàng thắng chinh chiến chung cực thì
không cần lo diệt thế làm gì!
Câu nói vượt sức tưởng tượng của Tề Lâm Đế Nữ, trong lòng nàng cảm thấy
không có gì khủng bố, khiến người lo lắng hơn diệt thế. Bây giờ Lý Thất
Dạ nói diệt thế chỉ là một dấu trong chinh chiến chung cực.
Diệt thế chỉ là dấu vết thì chinh chiến chung cực như thế nào? Tề Lâm Đế Nữ chìm trong bí ẩn sâu xa.
– Công tử cũng là vì cứu thế.
Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, nàng nói:
– Công tử thắng chinh chiến chung cực là phá cục diệt thế rồi, cũng là cứu chúng snh vạn giới.
– Nàng nghĩ ta quá vĩ đại.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Ta muốn chiến đến tận cùng thế giới chỉ vì cần một đáp án, đơn giản như thế, cứu thế không phải trách nhiệm của ta.
Lý Thất Dạ nhìn nơi xa xăm, đôi mắt sâu thẳm.
Tề Lâm Đế Nữ lặng im, mọi thứ nghe, thấy hôm nay vượt sức tưởng tượng của nàng, vượt qua học thức trước kia nàng có.
Lặng im một lcúy lâu Tề Lâm Đế Nữ không nén được tò mò hỏi:
– Nếu trên đời còn tồn tại trọng khí
kỷ nguyên thì nó nằm trong tay ai?
Trước kia Tề Lâm Đế Nữ nghe đến nhiều nhất là chân tiên sáo trang, hôm
nay là lần đầu tiên nàng nghe về trọng khí kỷ nguyên, trước đó nàng chưa từng nghe ai có được thứ như vậy.
– Thứ này không biết là tốt nhất.
Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:
– Có vài chuyện biết chưa chắc tốt cho nàng. Hơn nữa đây không phải điều nàng nên lo, nếu nàng trở thành Tiên Vương, chịu trải trên mười Thiên
Mệnh thì có thể lo một chút về điều này. Nếu không dù nàng trở thành một vị Tiên Vương, không có trên mười Thiên Mệnh vẫn chỉ là con tốt thí.
Tề Lâm Đế Nữ hút ngụm khí lạnh, Đại Đế Tiên Vương không có trên mười
Thiên Mệnh thì chỉ là con tốt thí, câu này rất rung động người.
Trong mắt nhiều người Đại Đế Tiên Vương là chúa tể một thời gian, dù Đại Đế Tiên Vương có chia ra mạnh yếu nhưng quá xa xôi, bọn họ không với
tới được. Ở trước mặt Đại Đế Tiên Vương thì cường giả trên đời chỉ là
con kiến.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói Đại Đế Tiên Vương không có trên mười Thiên Mệnh
thì chỉ là con tốt thí, ai nghe đều không tin, nhưng Tề Lâm Đế Nữ thì
tin.
– Được rồi, nha đầu đừng nghĩ nhiều quá.
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt tóc Tề Lâm Đế Nữ:
– Chăm chỉ tu luyện đi, chờ khi nàng mạnh đến mức đó rồi hẵng lo về vấn đề xa xôi này.
Được Lý Thất Dạ an ủi, Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy có lý. Trên đời còn nhiều
Đại Đế Tiên Vương, nhóm Thế Đế, Thanh Mộc Thần Đế còn sống, dù trời sụp
xuống vẫn có Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ở trên chống, không đến lượt tiểu bối như bọn họ lo.
Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, nhẻon miệng cười theo Lý Thất Dạ trở lại.
Tề Lâm Đế Nữ cùng Lý Thất Dạ trở về Số Hiệu Vạn Cổ, nàng lo cho vết thương của Võ Phượng Ảnh nên xin phép Lý Thất Dạ:
– Công tử, ta đi thăm Võ thành chủ, xem nàng có khỏe hơn chút nào không.
– Đi đi.
Lý Thất Dạ không để ý chuyện này:
– Hãy nói với nha đầu đó tốt nhất là nữ hài tử ngoan ngoãn, đừng đến
chọc ta nữa. Nếu chọc ta tức giận thì dù nàng không có ác ý ta cũng
chém.
Tề Lâm Đế Nữ cười khổ nói:
– Ta nhất định sẽ khuyên nhủ nàng.
Cái tính cứng đầu hiếu thắng của Võ Phượng Ảnh không dễ khuyên, nhưng Tề Lâm Đế Nữ không dám nói gì thêm. Tề Lâm Đế Nữ chỉ có thể hy vọng trải
qua bài học này Võ Phượng Ảnh nên hiểu loại người nào không thể chọc
vào.
Lý Thất Dạ quay về Số Hiệu Vạn Cổ, nhiều người khi gặp nàng đều biến sắc mặt, né từ xa không dám tới gần.
Trong Số Hiệu Vạn Cổ đã đồn chuyện của 69 nên không ai dám chọc
vào hắn. Nếu chọc phải tiểu tử tà môn như thế thì đúng là tự tìm đường chết.
– Lý đạo huynh, chúc mừng, chúc mừng.
Lý Thất Dạ chưa quay về chỗ ở của mình thì một người chạy ra, chắp tay chúc mừng hắn:
– Lý đạo huynh được đến báu vật tuyệt thế, thật sự là đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng.
Người chạy ra chính là Ngự Long Đồng Tử nói năng dõng dạc như đụng chuyện thì rụt vòi.
Lý Thất Dạ liếc Ngự Long Đồng Tử, lười để ý tới gã.
Ngự Long Đồng Tử không để bụng thái độ của Lý Thất Dạ, mặt dày lẽo đẽo theo sau, cười toe toét.
Ngự Long Đồng Tử theo sau lưng Lý Thất Dạ, miệng ngọt xớt:
– Lý đạo huynh vô địch cõi đời,, thủ pháp vô song, thần tư của đạo huynh khiến tiểu đệ kính ngưỡng, tiểu đệ ngưỡng mộ đạo huynh vô địch như nước sông cuồn cuộn . . .