Người đó con ngươi co rút bình tĩnh hỏi:
– Là người mà ngươi mang tới?
– Khó nói.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lẽ ra từ Thập Tam Châu.
– Khó.
Người đó lắc đầu nói:
– Đời này Nhân Thánh, Kim Qua từng được người xem trọng, tiếc rằng bọn
họ đều bỏ lỡ một lần cơ hội, cho dù trong hai người có kẻ trở thành Đại
Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh thì một số việc khó nói. Đại Đế Tiên
Vương mới lên còn non.
– Có một số hấp dẫn bọn họ không cưỡng lại được, dù sao thời đại sắp
đến, đám người kia đã thiếu kiên nhẫn, bọn họ cũng sẽ hành động. Nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới không chịu nổi hấp dẫn thì không
phải chuyện tốt.
– Vì vậy ai sẽ trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh phải nằm trong phạm vi kiểm soát.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu không khống chế được vậy đừng để Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh sinh ra.
Lý Thất Dạ và người đó mật mưu rất lâu, hai người bàn rất nhiều bí mật
kinh thiên. Sau khi tất cả được quyết định, hai người rời đi, dùng cách
bí ẩn nhất trở về chỗ của mình. Hành động của họ không để lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí xóa dấu vết thời không, chẳng cho ai cơ hội đuổi
theo, thôi diễn.
Trên đời trừ hai người ra không ai biết trong cuộc mật mưu này quyết
định vận mệnh của nhiều người, quyết định hướng đi đại thế tương lai.
Thậm chí vận mệnh của nhiều Đại Đế Tiên Vương cũng được quyết định trong cuộc mật mưu.
Trong Số Hiệu Vạn Cổ, Tề Lâm Đế Nữ canh giữ ngoài cửa phòng Lý Thất Dạ không cho ai đến gần, không cho phép ai đi vào.
Trừ Tề Lâm Đế Nữ canh giữ ngoài cửa ra trong sân có người chờ đợi. Người chờ là một nam một nữ, đều trẻ tuổi. Nữ là Võ Phượng Ảnh đã tới vài
ngày.
Két!
Cánh cửa mở ra, Lý Thất Dạ bước ra.
Thấy Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ thở phào:
– Công tử!
Tề Lâm Đế Nữ không cho rằng Lý Thất Dạ sẽ bị gì, nhưng mấy ngày nay không chút thanh âm làm nàng hơi lo.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Đến Viễn Hoang chưa?
Lý Thất Dạ duỗi lưng bộ dáng mới tỉnh ngủ hoặc vừa tu luyện xong, hơi mệt mỏi.
Lý Thất Dạ không giả bộ, hắn vượt qua thời gian mà không để lại dấu vết gì, không mệt mới lạ.
Tề Lâm Đế Nữ đáp ngay:
– Còn chưa tới Viễn Hoang, phải vài ngày nữa.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Vậy được, có chuyện gì hãy kêu ta.
Lý Thất Dạ nói xong tính xoay người về phòng, dáng vẻ thoải mái.
Mục đích chuyến đi của Lý Thất Dạ đã hoàn thành, đến Viễn Hoang chỉ tiện tay. Mục đích thật của Lý Thất Dạ là bí mật gặp người kia, nên bây giờ
hắn nhẹ cả người.
Khi Lý Thất Dạ định về phòng thì một thanh âm gọi hắn lại:
– Lý Thất . . . Lý công tử!
Là giọng của Võ Phượng Ảnh.
Lý Thất Dạ xoay người lại, hắn nhìn Võ Phượng Ảnh và nam nhân đứng bên cạnh nàng.
Hôm nay Võ Phượng Ảnh đặc biệt khác lạ. Ngày thường Võ Phượng Ảnh mặc áo giáp, anh khí khiếp người, cân quắc không thua tu mi. Hôm nay Võ Phượng Ảnh mặc áo đỏ, vạt áo phấp phới rất là xinh đẹp.
Võ Phượng Ảnh vốn là mỹ lệ vô song, địa mỹ nữ kinh thế. Nhưng bình
thường Võ Phượng Ảnh quá dữ dằn, cực kỳ bá đạo, mọi người hầu như bỏ qua nhan sắc của nàng. Khi Võ Phượng Ảnh khoác lên áo lụa thì cực kỳ xinh
đẹp, hình dung bằng từ khuynh quốc khuynh thành không quá đáng, khiến
người nhìn một lần liền lạc lối.
Bình thường Võ Phượng Ảnh rất dữ, cực kỳ bá khí, nhưng hôm nay nàng đổi
tính, bước đi thướt tha, trở nên dịu dàng hơn, như đổi thành người khác.
Võ Phượng Ảnh cúi đầu xin lỗi Lý Thất Dạ:
– Lý công tử, là ta kiến thức nông cạn không biết trời cao đất rộng, đụng chạm công tử . . .
Lý Thất Dạ không kiềm được nhìn Võ Phượng Ảnh từ trên xuống dưới, nếu
không thấy tận mắt thật khiến người khó tin Võ Phượng Ảnh trước mắt là
Võ Phượng Ảnh hung hãn bá
đạo, không giống nàng chút nào.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn dáng vẻ mềm mại của Võ Phượng Ảnh, nàng muốn cười mà không dám.
Tề Lâm Đế Nữ nói nhỏ vào tai Lý Thất Dạ:
– Võ thành chủ chờ công tử ở đây đã vài ngày, nàng chân thành xin lỗi công tử.
Điều Tề Lâm Đế Nữ có thể làm là nói tốt vài câu cho Võ Phượng Ảnh, quan
hệ giữa hai người có dịu đi hay không thì nàng không quyết định được.
– Ta bị hoa mắt sao?
Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh dịu dàng, bật cười:
– Chẳng lẽ hôm nay là mặt trời mọc từ hướng tây, nàng hoàn toàn thay đổi thành người khác.
– Bà nội ngươi!
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc, Võ Phượng Ảnh không nhịn được lập tức ló đuôi, chanh chua nói:
– Họ Lý, đừng có đạp cái mũi lên mặt!
Trong khi Võ Phượng Ảnh nổi sùng thì nam nhân đứng bên cạnh nhắc nhở nàng:
– Hình tượng, hình tượng, chú ý hình tượng, giữ hình tượng thục nữ, dịu dàng đáng yêu, nhu tình như nước.
Nam nhân rất trẻ tuổi, đẹp trai, nhưng phong cách hơi lưu manh, cà lơ cà phất phơ, cực kỳ không đứng đắn, nhìn là biết không phải con nhà lành.
– Dịu dàng cái đầu ngươi!
Võ Phượng Ảnh cực kỳ tức giận nói:
– Tiểu Thất, đều thằng nhãi nhà ngươi bày trò cho ta, phải làm thị ngươi mới được!
– Tỷ, mọi việc khởi dầu khó khăn, nếu dễ ngay từ đầu thì trên đời không có việc khó.
Người trẻ tuổi cười tủm tỉm khuyên Võ Phượng Ảnh, không đứng đắn nói:
– Tục ngữ nói đúng, có công mài sắt có ngày nên kim, nếu tỷ muốn việc
thành công thì phải cố gắng, phải thay đổi chính mình, không thì làm sao có cơ hội?
– Tỷ hãy nhìn Đế Nữ xem, dịu dàng xinh đẹp chắc chắn được nam nhân thích, tỷ thấy có đúng không?
Không biết tiểu tử này thật lòng muốn giúp Võ Phượng Ảnh hay đơn thuần góp vui, chỉ e thiên hạ không loạn.
Tóm lại bộ dáng không đứng đắn của gã khiến người thấy không đáng tin.
Nghe hai tỷ đệ đối thoại, Tề Lâm Đế Nữ che miệng không dsm bật cười.
Nam nhân trấn an khuyên bảo, Võ Phượng Ảnh bớt nóng tính nhưng vẫn hậm hực nói với Lý Thất Dạ:
– Họ Lý, không, Lý Thất Dạ, lần này xem như ta sai. Ân oán giữa ta và ngươi xóa bỏ, từ nay nước giếng không phạm nước sông.
– Tỷ lại nói sai, gì mà nước giếng không phạm nước sông, vậy thì hai người đến chết cũng không qua lại rồi.
Thanh niên lập tức khuyên Võ Phượng Ảnh:
– Tỷ nên nói là: Lý công tử đại nhân rộng lợng không so đo với tiểu nữ tử . . .
Lý Thất Dạ nhìn hai người, bất đắc dĩ nói:
– Các người đang làm gì vậy?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Đang diễn kịch sao?
Bị Lý Thất Dạ nói mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực, vừa tức vừa giận, xấu hổ vô cùng.
Võ Phượng Ảnh gắt gỏng với Lý Thất Dạ:
– Diễn cái đầu ngươi!
Đệ đệ lôi kéo Võ Phượng Ảnh sắp nổi khùng, trấn an nàng:
– Rồi rồi, tỷ, bớt giận đi. Tỷ là thục nữ, thục nữ, hiểu chưa?
Võ Phượng Ảnh vừa xấu hổ vừa tức giận kéo áo mình:
– Chỉ tại ngươi ra ý tưởng thối nát, giả làm thục nữ cái khỉ gì, ta không thèm giả làm thục nữ!
Lý Thất Dạ cười khổ, lắc đầu nói:
– Nếu nàng muốn cởi đồ thì ta có ý kiến là quay về hãy cởi, nơi này không thích hợp cởi y phục.
Võ Phượng Ảnh cứng người, khi nàng lấy lại tinh thần thì xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm khe hở chui xuống đất.