– Họ Lý, ta thích cởi thì cởi, mắc mớ gì tới ngươi!
Võ Phượng Ảnh quê quá hóa giận xông lên, bực tức nói:
– Ngươi rất mạnh thì giỏi lắm sao? Cùng lắm chúng ta đánh một trận nữa,ta thu thì giao mạng cho ngươi!
Võ Phượng Ảnh nhe răng múa vuốt xông lên, bộ dáng dữ dằn, nhưng nàng
không xông tới chỗ Lý Thất Dạ. Khí diễm giảm bớt nhiều, Võ Phượng Ảnh
chỉ phô trương thanh thế, lòng lo sợ.
Võ Phượng Ảnh lo sợ không phải vì Lý Thất Dạ mạnh hơn nàng, không vì hắn đánh bại nàng mà có lý do khác.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng của Võ Phượng Ảnh, cười nói:
– Ta muốn mạng của nàng làm gì? Ta không phải Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng người.
– Hừ! Ai biết ngươi có phải hay không?
Võ Phượng Ảnh mãi không thể áp sát Lý Thất Dạ, nàng đứng cách hắn không
xa, hừ một tiếng, không biết làm sao tìm bậc thang cho mình xuống.
Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh, cười nói:
– Thôi được rồi, chuyện quá khứ nên để cho nó đi qua. Ta không phải kẻ hẹp hòi, sau này đừng kiếm chuyện với ta nữa.
Nếu Lý Thất Dạ thật sự ghét Võ Phượng Ảnh thì nàng không sống tới bây
giờ, hắn đã tha mạng cho nàng thì sẽ không để bụng việc nhỏ này.
Đệ đệ của Võ Phượng Ảnh huơ tay với nàng như đang cổ vũ.
Võ Phượng Ảnh thấy đệ đệ cổ vũ mình thì can đảm hơn nhiều, nhưng không dám nhìn thẳng mắt Lý Thất Dạ.
Võ Phượng Ảnh hầm hừ:
– Hừ hừ hừ, nói vậy là đã tha thứ cho ta.
Thấy bộ dáng của Võ Phượng Ảnh, Lý Thất Dạ mỉm cười ung dung nói:
– Có người xin lỗi giống nàng sao? Xin lỗi thì nên có bộ dáng xin lỗi.
Võ Phượng Ảnh căng thẳng, nàng hừ lạnh một tiếng:
– Xin lỗi như vậy còn không được, ngươi muốn thế nào?
Võ Phượng Ảnh tỏ vẻ tức giận để che giấu nỗi lòng thấp thỏm.
Lý Thất Dạ nói đùa:
– Xin lỗi người dù gì phải dịu dàng chút, nàng gắt gỏng thế mà là xin lỗi sao?
Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . . !
Tề Lâm Đế Nữ, Lý Thất Dạ đều nghĩ rằng Võ Phượng Ảnh sẽ xốc nóc. Nhưng
Võ Phượng Ảnh từ trừng Lý Thất Dạ bỗng chốc cúi thấp đầu, hơi do dự,
không cam lòng nhưng nàng vẫn bước chậm tiến tới trước.
Võ Phượng Ảnh đứng trước mặt Lý Thất Dạ, cúi đầu, do dự một lúc lâu cuối cùng phồng hết ca đảm nghẹn ra một câu:
– Là . . . Là . . . Là lỗi của ta.
Với Võ Phượng Ảnh thì nói câu này thật khó.
Tính cách cứng đầu như Võ Phượng Ảnh thà chết chứ không chịu khuất phục, nàng thừa bị chém đầu chứ không cúi đầu trước ai, nhưng bây giờ nàng
làm vậy.
Nhìn Võ Phượng Ảnh cúi đầu, Lý Thất Dạ thầm thở dài.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ta đã không để bụng việc này, vừa rồi chỉ đùa với nàng.
Lý Thất Dạ tạm dừng, chậm rãi nói:
– Nàng không cần ủy khuất cầu toàn, nàng vốn là người nào thì cứ giữ như thế.
Võ Phượng Ảnh ngạc nhiên nghe Lý Thất Dạ nói, nàng đứng ngây tại chỗ
không biết làm sao, dáng vẻ mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì.
– Cố lên, cố lên, tỷ tỷ, có hy vọng rồi!
Đệ đệ đứng bên cạnh vỗ tay cười to bảo:
– Ôm được mỹ nam về hay không phải xem hiện tại!
– Võ Thất!
Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực, nàng vô cùng xấu hổ khùng lên, mới rồi còn ba
phần thục nữ khoảnh khắc biến khủng long khạc ra lửa. Võ Phượng Ảnh lao
tới đấm đá vào đệ đệ.
Đệ đệ của Võ Phượng Ảnh sợ quá ngồi xổm xuống ôm chặt đầu mặc cho nàng đánh.
Nhưng tiểu tử này bị Võ Phượng Ảnh đá đấm miệng vẫn tiện, không sợ chết trêu chọc:
– Tỷ thật vô lương tâm, có khác giới không nhân tính. Ta tốt bụng dạy tỷ câu nam nhân, giờ tỷ bán đứng ta, còn đánh ta. Tỷ không có lương tâm gì hết, sau này ta không dạy tỷ câu nam nhân nữa.
– Ngươi câm miệng cho ta!
Võ Phượng Ảnh quá xấu hổ, ước gì mặt đất nứt ra cho nàng chui vào. Đang
yên lành mất hết mặt mũi trước Lý Thất Dạ, đều tại Tiểu Thất đáng
ghét!
Võ Phượng Ảnh gầm lên, đánh đệ đệ càng nặng tay, chỉ muốn đánh gã rớt
xuống thuyền.
– Rồi rồi rồi, ta ngậm miệng, ta ngậm miệng.
Võ Thất ôm chặt đầu, tuy ngậm miệng nhưng vẫn tiện cười nói:
– Tỷ dù có bắt ta im nhưng không xóa được sự thật tỷ thấy sắc quên đệ, ta dù gì là đệ đệ ruột của tỷ.
Hai tỷ đệ một người đánh túi bụi, vừa xấu hổ vừa tức giận. Người kia ôm đầu mặc Võ Phượng Ảnh đánh, miệng lải nhải.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn hai tỷ đệ, nàng buồn cười nhưng không dám cười, che miệng. Hai tỷ đệ tếu thật.
Cuối cùng Võ Phượng Ảnh đánh mệt đành dừng tay. Võ Thất ôm chặt đầu, dù
gã bị Võ Phượng Ảnh đánh nhưng vẫn dạt dào sức sống, xem ra gã thường
xuyên làm bao cát nên thói quen nàng quyền đấm cước đa.s
Võ Phượng Ảnh bực tức dừng tay, thấy Lý Thất Dạ cười tủm tỉm đứng một
bên nhìn bọn họ thì nàng xấu hổ muốn chết. Võ Phượng Ảnh không dám nhìn
Lý Thất Dạ, cảm thấy cực kỳ mất mặt, nàng oán hận địa trừng Võ Thất một
cái, đều tại Tiểu Thất chết tiệt hại!
Võ Thất không để bụng, cà lơ phất phở. Tỷ tỷ đánh gã mệt rồi Võ Thất đứng dậy phủi bụi dính trên người, dáng vẻ thoải mái.
Võ Thất tiến lên, cúi thấp người hướng Lý Thất Dạ:
– Tiểu đệ là Võ Thất, trong nhà đứng hàng thứ bảy, xin chào tỷ phu.
Võ Thất nói chuyện hay cử chỉ đều rất khéo léo, ưu nhã, nhìn liền biết có phong phạm tử đệ thế gia, trừ câu nói sau cùng.
Vừa rồi còn chẳng ra hình dáng chóp mắt trở nên tao nhã khiến người nghĩ là diễn kịch, nhưng tiểu tử này thật là bất cần đời.
Võ Phượng Ảnh nghe thế cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ rực.
Võ Phượng Ảnh không dám nhìn Lý Thất Dạ, nàng gầm hướng Võ Thất:
– Tiểu Thất chết tiệt!
Võ Thất thấy tỷ rống lớn liền nhảy ra sau lưng Lý Thất Dạ:
– Tỷ, khí chất, khí chất, giữ khí chất thục nữ.
Võ Thất ló đầu ra cười toe nói với Võ Phượng Ảnh:
– Nếu tỷ suốt ngày rống to như cọp cái nhất định sẽ khiến tỷ phu thất vọng.
Võ Phượng Ảnh bị đệ đệ chọc tức hộc máu, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Võ Thất núp sau lưng Lý Thất Dạ làm Võ Phượng Ảnh không có can đảm lao
qua dạy cho bài học.
Lý Thất Dạ cười cười túm Võ Thất ra, nhìn gã, lạnh nhạt nói:
– Huyết thống đường hoàng Long thành, xem ra Long thành bồi dưỡng ngươi như chính thống.
– Ha ha ha, tỷ phu hiểu lầm.
Võ Thất cười tủm tỉm:
– Tỷ của ta mới là chính thống Long thành, tỷ lèo lái tương lai Long thành, tiểu đệ chỉ ăn không ngồi rồi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu không phải chính thống thì sao Long thành truyền thử áp đáy hòm cho ngươi?
Võ Thất cười gượng:
– Chỉ là đánh bậy đánh bạ, có vậy thôi.
Trong lòng Võ Thất thầm hoảng, trước ánh mắt bình thản của Lý Thất Dạ
khiến gã cảm giác mình trần truồng, không thứ gì giấu được đôi mắt hắn.
Lý Thất Dạ liếc sơ nhìn ra ngay bí mật giấu sâu nhất của gã, quá khủng
khiếp.
Nghe Lý Thất Dạ khen đệ đệ, Võ Phượng Ảnh ghen tỵ hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ý của ngươi là ta làm thành chủ danh bất chính ngôn bất thuận phải không?
Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh, mỉm cười nói:
– Nàng tu luyện thành’ Cuồng Cổ Ma Hàng’, có thể trở thành thành chủ,
chấp chưởng Long thành, điều này không bất ngờ, cũng có đầy đủ tư cách.
Nhưng hắn mới là chính thống, huyết thống Long thành đều truyền thừa như vậy.