– Tạm được.
Thích Hồn Lâm không đắc ý, không e ngại, trước lời Cuồng Thiểu Thiên Đế nói, thản nhiên nói:
– Chỉ miễn cưỡng cầu sinh được.
Cuồng Thiểu Thiên Đế rống to:
– Phá!
Cuồng Thiểu Thiên Đế đâm một chỉ.
Ong ong ong ong ong!
Chỉ vượt qua thời gian, chỉ hóa thành một kích sắc bén nhất. Trong khoảnh khắc đó một chỉ tựa như thần châm đâm thẳng tới.
Cự thuẫn pháp tắc của Thích Hồn Lâm giơ cao nghênh đón chỉ đâm tới.
Bùm!
Chỉ đâm trúng chỗ yếu nhất của cự thuẫn pháp tắc, cự thuẫn thoáng chốc tan vỡ.
Như Thích Hồn Lâm đã nói, thiên phú của Cuồng Thiểu Thiên Đế cao
khiến người hâm mộ kính sợ, thiên phú tuyệt thế vô song khiến gã trong
thời gian ngắn nhất phá giải chiêu thức của kẻ địch.
Cự thuãn pháp tắc bị phá nhưng Thích Hồn Lâm không kinh hoàng, ung dung nói:
– Thiên Đế thật ghê gớm, một chiêu phá địch.
Thích Hồn Lâm chậm rãi lấy ra binh khí của mình.
Cuồng Thiểu Thiên Đế có thiên phú siêu cao có thể phá chiêu tức của
người nhưng Thích Hồn Lâm không ăn chay, trong năm tháng dài dòng đã lần mò lăn lộn, bò trong máu trong đao, trải qua vô số nguy hiểm và sống
chết khiến Thích Hồn Lâm tích lũy kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Đôi mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế lạnh băng vẫn hùng hổ dọa người, sát khí hừng hực:
– Chờ bổn tọa chém đầu của ngươi xuống thì ngươi sẽ biết cái gì gọi là một chiêu phá địch.
Có cường giả tu sĩ từ xa nhìn cảnh đó thì nín thở. Một số Thượng Thần lắc đầu, bao nhiêu năm qua đi nhưng Cuồng Thiểu Thiên Đế không thay
đổi, vẫn cứ kiêu ngạo gang ngược, hùng hổ dọa người.
Một ít Thượng Thần trong lòng hừ lạnh. Trước kia Quy Phàm Cổ Thần cho Cuồng Thiểu Thiên Đế bài học chưa đủ đau, gã cần bị người dạy dỗ thêm.
Đam Thượng Thần chỉ nghĩ trong lòng chứ không muốn đi chọc vào Cuồng
Thiểu Thiên Đế, vì sau lưng gã có ba Đại Đế trong gia tộc. Quan trọng
nhất là Cuồng Thiểu Thiên Đế tham gia Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, binh
đoàn này có mấy Đại Đế Tiên Vương bắt tay chặt chẽ, chọc một cái thì
nguyên ổ tuôn ra.
Đối diện tình huống như vậy đa số Thượng Thần đều không mốn chọc vào, trừ phi những Thượng Thần cực mạnh, đoàn độ sau lưng cũng cứng, không
thì chém một Cuồng Thiểu Thiên Đế không thành vấn đề, đâm vào tổ ong như Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn mới rắc rối.
Đinh!
Cuồng Thiểu Thiên Đế chậm rãi rút ra ba thanh trường kiếm sau lưng
mình ra. Ba thanh trường kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ, nháy mắt ánh sáng
chiếu gắp cửu châu.
Ánh sáng từ ba thanh trường kiếm chiếu khắp vạn giới Thập Tam Châu,
mỗi một lũ ánh sáng đều rực rỡ chói mắt, mắt thường không chịu nổi ánh
sáng đó, chỉ có thể mở thiên nhãn ra.
Nhìn ba thanh trường kiếm, rất nhiều người lòng lạnh lẽo. Vì ba trường kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế ra có ý nghĩa khác đi.
Thấy ba thanh trường kiếm chậm rãi ra khỏi võ, biểu tình Thích Hồn Lâm trở nên trầm trọng, không hề khinh địch.
Ba thanh trường kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế là ba binh Thiên Đế,
tuy nó không phải sáo trang thuộc về tiên thiên Đại Đế đạo binh, hơn nữa là thiên phong phẩm chất.
Tiên thiên Đạo Phôi là khởi bước của đẳng cấp Đạo Tôn, phẩm chất thấp nhất là tương kim, Đạo Phôi đẳng cấp tiên thiên Đại Đế thì chỉ có phẩm
chất thiên phong.
Một đạo binh đại đạo tiên thiên, còn là phẩm chất thiên phong, đạo
binh như thế tương đương sức chiến đấu của hai Đại Đế Tiên Vương, ít
nhất là về mặt lý luận.
Ba thanh trường kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế đều là đạo binh tiên
thiên, dù chúng không thành bộ nhưng ba thanh trường kiếm cực kỳ cân
bằng, uy lực trường kiếm tăng mấy bậc.
Nên khi ba thanh trường kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế rút khỏi vỏ tức là một chiêu vô địch, vừa ra tay nhất định tuyệt sát.
Đối mặt tình huống đó Thích Hồn Lâm không dám khinh thường, lấy ra
binh khí mạnh nhất trong đời chuẩn bị chiến ra cao thấp với Cuồng Thiểu
Thiên Đế.
Tuy rằng Thích Hồn Lâm không phải loại người cao điệu nhưng nếu Cuồng Thiểu Thiên Đế muốn chiến thì gã vui lòng nhận. Với Thích Hồn Lâm thì
đánh một trận cùng Cuồng Thiểu Thiên Đế có ý nghĩa cực kỳ to lớn.
Không chỉ Thích Hồn Lâm nghĩ vậy, Thượng Thần quen biết gã đứng xa xem cũng cùng ý nghĩ.
Thích Hồn Lâm và Cuồng Thiểu Thiên Đế đánh nhau, một Thiên Mệnh quyết đấu
ba đồ đằng thành bộ, từ ý nghĩa nào đó có thể đặt vào luận điệu
mạnh yếu của Thượng Thần bình thường và Đại Đế thấp vị. Sau trận chiến
này biện luận sẽ có tiêu chuẩn.
Quan trọng nhất là Thích Hồn Lâm và Cuồng Thiểu Thiên Đế cùng thời
đại, hai bên sống qua năm rộng tháng dài, trải qua từng thời đại. Cuộc
chiến giữa hai người có tính tham khảo lớn.
Mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế nóng rực chiếu khắp thiên địa, giọng như chuông đồng hùng hổ đáng sợ:
– Hôm nay không chém đầu ngươi xuống thì kiếm không quay về!
Từ lúc Cuồng Thiểu Thiên Đế trẻ tuổi đến bây giờ từng thời đại qua đi nhưng tính cách ngông cuồng kiêu ngạo chưa từng thay đổi.
Trước thái độ hùng hổ của Cuồng Thiểu Thiên Đế, Thích Hồn Lâm không tiện không kiêu, lạnh nhạt nói:
– Tiểu lão xin được lĩnh giáo thuật vô địch của Thích Hồn Lâm, xem phong thái khoáng thế của thiên tài vô địch trước kia.
Cuồng Thiểu Thiên Đế bỗng chốc nổi khùng lên:
– Giết không tha!
Tiếng rống to vang vọng thiên địa, mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế tuôn ra
thần quang. Thiên Mệnh của Cuồng Thiểu Thiên Đế lơ lửng trên bầu trời
bỗng chốc rực rỡ, lực lượng tràn ngập Thiên Mệnh khiến người không thở
nổi.
Cuồng Thiểu Thiên Đế gầm lên, miệng phun chân ngôn, một câu nói trở thành vô thượng, như muốn đinh sát Thích Hồn Lâm tại chỗ.
Vì Thích Hồn Lâm nói một câu đâm trúng dây thần kinh sâu trong lòng
Cuồng Thiểu Thiên Đế. Thiên tài vô địch trước kia, Cuồng Thiểu Thiên Đế
nghe rất chói tai, làm gã khùng lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng Thiểu Thiên Đế chưa nói xong đột nhiên trời sụp đất nứt, không
gian lung lay. Mọi người chưa hiểu có chuyện gì thì bầu trời rậm rạp các đốm.
Ầm!
Tiếng nổ vang bên tai không dứt, thiên địa lắc lư. Đốm rậm rạp trên
bầu trời là các thần nhạc, núi gãy vô cùng to lớn, các ngôi sao lớn
thiên thạch. Những thần phong, ngôi sao treo trên vũ trụ đột nhiên rớt
xuống, nói đúng hơn là lao hướng Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Thử nghĩ xem trong vũ trụ Viễn Hoang lơ lửng bao nhiêu là ngôi sao
lớn, thần nhạc, nó là vũ trụ từng qua một kỷ nguyên. Vô số ngọn núi,
tinh cầu tan vỡ, nhiều ngôi sao, thần phong còn sót lại treo cao lơ
lửng.
Đột nhiên tất cả ngôi sao lớn, thần phong bị bàn tay vô hình chộp lấy đập hướng Cuồng Thiểu Thiên Đế thì uy lực khủng bố biết bao, tuyệt luân cỡ nào. Nhiều ngôi sao, thần phong ập đến đủ đụng hủy một thế giới,
chìm mặt đất.
Biến dị đột nhiên không khiến Cuồng Thiểu Thiên Đế kinh hoàng, gã hét to một tiếng:
– Phá!
Đinh!
Cuồng Thiểu Thiên Đế giơ ba thanh trường kiếm đẩy ngang.
Keng!
Kiếm ngân vạn vực chớp mắt quét qua ức vạn dặm, quét thiên địa phong vân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, ba thanh trường kiếm quét qua, các ngôi
sao, thần nhạc nát bấy, như gió cuốn mây tan. Thời gian ngắn ngủi các
ngôi sao lớn, thần nhạc ập đến bị quét sạch sẽ, bầu trời lại trong lành.
Cảnh tượng rất rung động hồn người, một kiếm san bằng ức không trung, lực lượng khủng bố biết bao. Chỉ Đại Đế Tiên Vương mới có lực lượng như vậy.