Đế Bá

Giơ Tay Đánh Lui Đại Đế


trước sau

Thần nhạc, ngôi sao lớn vô cùng mênh mông bị một kiếm ngắn ngủi quét sạch sẽ, người lần đầu tiên được thấy uy Đại Đế đều run rẩy.

Giây sau Cuồng Thiểu Thiên Đế vụt xoay người, ánh mắt thoáng chốc tỏa định một hướng. Nơi đó có một người, một thanh niên, một thanh niên vẻ ngoài bình thường.

Cuồng Thiểu Thiên Đế tỏa định thanh niên rồi ánh mắt âm trầm lạnh lùng nói:

– Vừa rồi là ngươi ra tay!

Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt của Cuồng Thiểu Thiên Đế, thấy thanh niên. Ban đầu đám người cứ tưởng là Thích Hồn Lâm ra tay, không ngờ có người thứ ba xen vào.

Thấy thanh niên nhưng ra tay tập kích một vị Đại Đế Tiên Vương khiến rất nhiều người hút ngụm khí lạnh, dám đánh lén Đại Đế Tiên Vương, quá to gan.

Trông thấy thanh niên, có người nhận ra lai lịch ngay, hét to một tiếng:

– Là đệ nhất hung nhân!

Người biết Lý Thất Dạ thì nhìn nhau, cảm thấy rất bá khí:

– Hung nhân có khác, không tầm thường. Đại Đế đích thân đến mà vẫn dám chọc vào, ra tay đánh lén, rất bá khí.

Người đến là Lý Thất Dạ, hắn thản nhiên đứng đó.

Trông thấy Lý Thất Dạ đến, Thích Hồn Lâm lặng im không lên tiếng lùi sang một bên. Thích Hồn Lâm biết Lý Thất Dạ mà ra tay thì tất cả đã thành kết cuộc.

Mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế tỏa định Lý Thất Dạ, dù hắn chạy trốn tới đâu thì gã đều khóa lại tọa độ của hắn:

– Rất to gan, thế nhưng dám đánh lén bổn tọa!

Lý Thất Dạ cười khẽ:

– Đánh lén?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi xem trọng mình quá, đây chỉ là cảnh cáo. Nếu ta muốn đánh lén ngươi thì ngươi không có cơ hội đánh trả.

Lý Thất Dạ nói thản nhiên, đám người nghe xong quay sang nhìn nhau. Một số cường giả ở trong Viễn Hoang từ lâu không biết Lý Thất Dạ là thần thánh phương nào, bọn họ giật mình kêu lên:

– Kiêu ngạo quá, dám nói như thế với Đại Đế.

– Hắn kiêu ngạo không chỉ mới một, hai ngày.

Thượng Thần từng ở Phật Dã xem Lý Thất Dạ ra tay lắc đầu nói:

– Không thể dùng thường thức tính toán tiểu tử này, hắn kiêu ngạo có đạo lý của hắn.

– Ha ha ha! Thú vị!

Cuồng Thiểu Thiên Đế không giận ngược lại cười to bảo:

– Hiếm khi thấy người cuồng như vậy trong thế hệ trẻ. Ta xuất đạo đã lâu, hiếm khi thấy người ngông cuồng hơn ta, thú vị, rất thú vị. Tiểu tử, hãy báo tên ra.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ liếc Cuồng Thiểu Thiên Đế, bình tĩnh nói:

– Ngươi đừng dát vàng lên mặt mình, ta là vô địch, còn ngươi thì không xứng. Ngươi có chút bản lĩnh cũng dám đi ra cuồng là ếch ngồi đáy giếng!

– A!

Mọi người nghẹn họng, xoe tròn mắt. Trên đời này ai dám nói Đại Đế Tiên Vương vô tri ngay trước mặt người đó, rõ là chỉ vào mũi mắng.

Chuyện như vậy trước giờ chưa từng xảy ra, nhưng hôm nay diễn ra. Mọi người thấy thác loạn, một vị Đại Đế bị Lý Thất Dạ chỉ vào mũi mắng vô tri, bá khí khiến người không tìm được từ nào hình dung.

Cuồng Thiểu Thiên Đế bi mắng ngây người, dù người trong thiên hạ gai mắt gã nhưng không ai dám chỉ vào mũi mắng gã vô tri, hôm nay có người làm điều đó khiến gã không kịp phản ứng.

– Tốt, rất can đảm!

Cuồng Thiểu Thiên Đế tức giận cuồng cười:

– Ngươi là tiểu tử được phật chủng trong Phật Dã đúng không? Vừa lúc bổn tọa cũn muốn có phật chủng! Đừng tưởng rằng ngươi vô địch trong Phật Dã thì có thể đi ngang ở Viễn Hoang! Hôm nay bổn tọa sẽ dạy ngươi cách làm người, khiến ngươi hiểu vô địch không phải nương tựa ngoại vật.

– Thôi, loại trình độ con nít ba tuổi của ngươi đừng chỉ điểm cho ta. Vạn cổ đến nay có vô số thiên tài, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi không ít.

Lý Thất Dạ phất tay:

– Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, từ đâu đến thì lăn về đi, chúng ta đi.

Lý Thất Dạ nói xong ngoắc nhóm Thích Hồn Lâm.

Mọi người nghe Lý Thất Dạ nói mà hộc máu, Cuồng Thiểu Thiên Đế cũng vậy.

So sánh Đại Đế Tiên Vương là con nít ba tuổi, thái độ của Lý Thất Dạ tỏ rõ không thèm để Cuồng Thiểu Thiên Đế vào mắt, gã chỉ là con chó con mèo trong mắt hắn.

Tuy Cuồng Thiểu Thiên Đế chỉ là Đại Đế một Thiên Mệnh nhưng gã không lưu lac tới cấp bậc chó mèo, xem thái độ của Lý Thất Dạ
thì coi gã như chó mèo.

– Bá khí như thế vạn cổ không có ai.

Thượng Thần nghe xong cười khổ nói:

– Kiêu ngạo thế này, vạn cổ ta chỉ phục đệ nhất hung nhân.

Bị miệt thị trước mặt người trong thiên hạ, Cuồng Thiểu Thiên Đế tức ói máu, rống to:

– Muốn chết!

Đinh!

Ba kiếm hợp nhất xuyên qua thời không đâm vào cổ họng Lý Thất Dạ.

Một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức khiến người nhìn không rõ, chỉ có Thượng Thần cường đại mới xem rõ.

Bốp!

Khi kiếm đâm tới nơi thì bị hụt, Lý Thất Dạ không đứng đó.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một mặt trời vô cùng to lớn xuất hiện ở đó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi mặt trời xuất hiện thì tinh hỏa của mặt trời tàn phá thiên địa, vang tiếng xèo, mặt đất bị đốt thành tro bụi.

Mặt trời đột nhiên xuất hiện làm nhiều người sợ hãi hồn vía lên may vội chạy trốn:

– Mợ ơi!

Thấy cảnh này có người nhìn ra manh mối:

– Thứ không gian!

Mặt trời và Cuồng Thiểu Thiên Đế đều trong thứ không gian, nhưng dù là thứ không gian thì mặt trời vẫn tàn phá tất cả, mặt đất bị đốt ra tro.

Thích Hồn Lâm vội éo nhóm Tề Lâm Đế Nữ rời xa chiến trường.

Đây là khống chế không gian, Lý Thất Dạ nháy mắt di động thứ không gian, dời mặt trời đến, làm Cuồng Thiểu Thiên Đế bị đốt trong mặt trời.

Kiểu nắm giữ lực lượng không gian thế này khiến Thượng Thần cường đại thầm sợ hãi. Nắm giữ không gian tùy ý thế này giống như lĩnh chủ không gian.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong tiếng động inh ỏi, Cuồng Thiểu Thiên Đế thôn nạp thiên địa. Với lực lượng của Thiên Mệnh, Cuồng Thiểu Thiên Đế nuốt trọn nguyên mặt trời.

– Tiểu tử, đây chỉ là ngoại đạo, muốn vô địch phải dựa vào lực lượng của chính mình.

Người Cuồng Thiểu Thiên Đế tỏa sáng ngút trời như thể trong cơ thể gã có trăm ngàn vạn mặt trời chiếu sáng cửu thiên thập địa.

Bùm!

Cuồng Thiểu Thiên Đế nháy mắt vượt qua không gian, thoáng chốc tan vỡ các thứ không gian chém vào Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi.

Lý Thất Dạ lười để ý Cuồng Thiểu Thiên Đế:

– Đi sang bên chơi bùn đi.

Ong ong ong ong ong!

Tử chương đặt dấu xuống đất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong khoảnh khắc vang chuỗi thanh âm trời sụp đất nứt, các ngọn núi vỡ nát.

Bộ xương to lớn không gì sánh bằng bò lên từ lòng đất. Khi xương trắng bò ra thì đầu đội thiên địa, chân đạp vạn vực.

Bùm!

Nó một chân đạp vỡ một ngọn núi.

Bộ xương trắng trông như hình người, xem kỹ là con vượn lớn. Vượn to khiến người không tưởng tượng nổi, nó có thể tay nắm trời trắng, vớt biển cả.

Cự vượn bạch cốt, thôn nhật nguyệt, chưởng tinh thần, chấp Càn Khôn. Khi xương to xuất hiện, mặt đất vỡ ra, xuất hiện khe nứt cực kỳ đáng sợ. Nó giơ chân lên đạp nát từng ngọn núi, khi nó đi dưới đất thì đầu độ ngôi sao, tiếng nổ ầm ầm, đỉnh đầu đụng nát các ngôi sao.

Nhìn cự vượn bạch cốt to lớn, mọi người hút ngụm khí lạnh, rợn tóc gáy. Thần vượn to lớn như thế sống ở kỷ nguyên nào cũng sẽ là tồn tại khủng bố, sinh linh đứng trên đỉnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện