Thử nghĩ xem có Thượng Thần nào không muốn chém một
Đại Đế Tiên Vương? Cuồng Thiểu Thiên Đế chỉ có một Thiên Mệnh là đối
tượng săn giết rất tốt, tiếc rằng núi dựa sau lưng gã hơi cứng, không
thì đã có người sớm tìm giết gã.
Hiện tại Cuồng Thiểu Thiên Đế nhiều lần khiêu khích Thích Hồn Lâm, rõ ràng là miệt thị Thượng Thần, cho nên một số Thượng Thần có mặt thầm
khó chịu. Huống chi Thích Hồn Lâm được người ta thích hơn Cuồng Thiểu
Thiên Đế nhiều.
– Thích Hồn Lâm, đừng nhăn nhó như cô nương nữa, mau lên đây chiến!
Cuồng Thiểu Thiên Đế không sửa thói kiêu căng, giọng như chuông đồng:
– Tiểu tử họ Lý không ở thì ta lấy ngươi khởi động nóng người cũng tốt!
Thích Hồn Lâm là người điệu thấp nhưng không có nghĩa là sợ rắc rối,
Cuồng Thiểu Thiên Đế hung hăng như thế làm Thích Hồn Lâm con ngươi co
rút bắn ra tia sáng.
– Vậy là Thiên Đế tự nhận có thể đánh bại Thích ta?
Huống chi một số Thượng Thần xúi giục làm Thích Hồn Lâm dao động. Đặt tay lên ngực tự hỏi có mấy Thượng Thần không muốn đánh bại Đại Đế?
Chẳng qua không có cơ hội đó.
Ánh mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế sắc bén bắn ra sát khí:
– Có tự tin.
Cuồng Thiểu Thiên Đế cười to bảo:
– Tuy ba đồ đằng của ngươi đã thành bộ nhưng bổn tọa có tự tin chém ngươi!
Mới rồi Cuồng Thiểu Thiên Đế còn nói tha không giết Thích Hồn Lâm bây giờ lại tuyên bố đòi chém chết, gã đúng là Đại Đế tùy tính, nói đổi
liền đổi.
Trong thời gian ngắn ngủi lòng Cuồng Thiểu Thiên Đế nảy sát cơ thay đổi ý tưởng cũng có lý do riêng.
Thích Hồn Lâm và Cuồng Thiểu Thiên Đế sinh cùng thời đại. Trước kia
Cuồng Thiểu Thiên Đế thiên tài tuyệt thế, phong hoa nở rộ, Thích Hồn Lâm chỉ là con kiến trong mắt gã. Đừng nói chất vất thực lực của gã, Thích
Hồn Lâm không có tư cách nói chuyện trước mặt Cuồng Thiểu Thiên Đế. Bây
giờ Thích Hồn Lâm không hề sợ Cuồng Thiểu Thiên Đế, còn hỏi ngược lại
thực lực của gã.
Thái độ qua loa làm Cuồng Thiểu Thiên Đế luôn cao cao tại thượng
không chấp nhận được, vì vậy trong khoảnh khắc gã nổi sát khí với Thích
Hồn Lâm.
Dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi, Thích Hồn Lâm không yếu hơn Cuồng Thiểu Thiên Đế, giờ gã buông lời ngông cuồng đòi chém chết khiến
Thích Hồn Lâm luôn điệu thấp cũng đánh mất kiên nhẫn.
Thích Hồn Lâm bước ra, mặt lạnh lùng nói:
– Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, để ta gặp Thiên Đế, kiến thức thuật tuyệt thế xem sao.
Thích Hồn Lâm không khiêm tốn nữa, không tự xưng ‘Thích ta’. Thích
Hồn Lâm vốn có thực lực, gã khiêm tốn là nể Cuồng Thiểu Thiên Đế, nếu
Cuồng Thiểu Thiên Đế không nể tình thì Thích Hồn Lâm không thèm nể nang
nữa.
Mọi người vốn nhìn xem Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh, thành tựu Đại Đế, hiện tại Cuồng Thiểu Thiên Đế cùng Thích Hồn Lâm làm ầm ĩ hấp dẫn chú
ý. Đám người theo dõi cuộc chiến giữa Thích Hồn Lâm và Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Mọi người đều muốn biết kết quả của trận chiến này. Thượng Thần ba đồ đằng quyết đấu với Đại Đế một Thiên Mệnh. Hiếm hơn là họ sinh cùng một
thời đại, cuộc chiến giữa hai người đã định trước sẽ trở thành trận
chiến kinh điển, rất có sức thuyết phục.
Keng keng keng!
Cuồng Thiểu Thiên Đế chậm rãi rút ba thanh đế kiếm sau lưng ra.
Đinh!
Ba thanh đế kiếm bắn đế quang thẳng lên, sáng khắp thiên địa.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Thiên Mệnh của Cuồng Thiểu Thiên Đế hiển
hiện. Thiên Mệnh lấp lánh hóa thành một đại đạo trên đỉnh đầu Cuồng
Thiểu Thiên Đế, liên miên không dứt, nó có thể cung cấp lực lượng không
ngừng nghỉ cho gã.
Trông thấy Thiên Mệnh treo cao làm một số Thượng Thần hâm mộ. Thượng
Thần chưa chắc yếu hơn Đại Đế Tiên Vương, thậm chí có Thượng Thần mạnh
hơn Đại Đế Tiên Vương. Nhưng Thượng Thần cùng một đẳng cấp trả giá cố
gắng nhiều hơn Đại Đế Tiên Vương.
Trong lòng nhiều người cho rằng Đại Đế Tiên Vương đã định trước là
thiên chi kiêu tử, bọn họ có được Thiên Mệnh mà Thượng Thần không thể
có.
Trông thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế dùng ba thanh đế kiếm, đây là binh
khí mạnh nhất của gã, hơn nữa Thiên Mệnh treo cao, Thích Hồn Lâm cũng
không dám khinh thường lấy ra báu vật áp đáy hòm của mình.
Ong ong ong ong ong!
Người Thích Hồn Lâm tỏa hoàng khí, ánh sáng vàng nhạt tràn ngập trong thiên địa.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Trong tích tắc Thích Hồn Lâm đã khoác bộ sáo trang.
Thích Hồn Lâm đầu độ hoàng quan, thân khoác triêu y, tay
cầm ngọc
hốt, bên hông treo bảo bội. Thích Hồn Lâm như biến thành người khác, một hoàng giả, xẫ mà uy nghiêm.
Đây là Hoàng Triều sáo trang của Thích Hồn Lâm, sáo trang cam võ hậu thiên, có tổng cộng tám món.
Bộ sáo trang như thế không xuất sắc gì, vì cực hạn của sáo trang cam
võ hậu thiên là ba mươi Đạo Phôi. Bộ sáo trang của Thích Hồn Lâm có tám
Đạo Phôi, cỡ trung bình.
Thích Hồn Lâm có được ba đồ đằng vốn nên sở hữu binh khí mạnh hơn, ví dụ như Cuồng Thiểu Thiên Đế có đạo binh phẩm chất thiên phong.
Nhưng Thích Hồn Lâm luôn tế luyện Hoàng Triều sáo trang này, có thể
nói bộ Hoàng Triều sáo trang cùng với gã hơn nửa đời người. Thích Hồn
Lâm tế luyện sáo trang này đến cực hạn đẳng cấp của gã, trở thành sáo
trang cam võ cảnh giới Thượng Thần.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ba đồ đằng của Thích Hồn Lâm bắn lên cao, ba
đồ đằng quấn quýt nhau nháy mắt thành bộ. Trong ba đồ đằng thành bộ như
ẩn chứa Hỗn Độn chi khí vô cùng tận, trong hỗn độn tuyên hoành đại đạo
thuộc về Thượng Thần.
Tuy Thiên Mệnh của Cuồng Thiểu Thiên Đế khiến người hâm mộ nhưng Thích Hồn Lâm có ba đồ đằng thành bộ chưa chắc kém hơn.
Cuồng Thiểu Thiên Đế hét to một tiếng:
– Chém!
Đinh!
Kiếm ngân không dứt, tiếng kiếm có thể tan vỡ vạn vực. Khi nhát kiếm
chém xuống, ba thanh đế kiếm nháy mắt kết hợp một kiếm, tam kiếm hợp
nhất. Khi một kiếm chém xuống vượt qua vạn giới, kiếm quang vô địch.
Phập! Phập! Phập!
Các thanh âm là tiếng kiếm quang quét qua vũ trụ thì chém bể cá ngôi sao.
Đinh!
Nhát kiếm sáng choang chém thẳng đến, nhát kiếm này là đạo Đại Đế
trấn sát, không có chiêu thức hoa lệ biến đổi mà trực tiếp trấn sát.
Trước nhát kiếm này ngươi không có chỗ trốn, dù ngươi chạy ra trăm vạn
dặm, ngàn vạn thì kết quả như nhau, bị nhát kiếm này trấn sát.
Khủng bố hơn là Thiên Mệnh tỏa sáng rực rỡ kèm theo nhát kiếm, nghĩa
là Thiên Mệnh liên tục cung cấp lực lượng vô địch cho nhát kiếm của
Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Đối diện nhát kiếm chém tới, Thích Hồn Lâm không dám sơ sẩy, biểu tình trầm trọng, ra chiêu cẩn thận.
Thích Hồn Lâm thét dài:
– Thiên Đế, ăn một chiêu của ta!
Tay đè ngọc hốt xuống, Thích Hồn Lâm cúi đầu từ xa.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ngọc hốt trong tay Thích Hồn Lâm bỗng chốc
biến ra sơn mạch ức vạn dặm, sơn mạch tỏa ánh sáng ôn nhuận, là ngọc
mạch.
Tòa ngọc mạch to lớn hơn ức vạn dặm như thành sơn mạch dài nhất, to
nhất thế gian. Trong sơn mạch này chứa một thế giới, bên trong có núi
sông vô cùng vô tận, có trời trăng nhô lặn, có vì sao ngân hà vờn quanh. Sơn mạch như thế đã tự thành một thế giới.
Bùm!
Nhát kiếm chém vào sơn mạch to, hỏa hoa tung tóe, đá vụn bay đầy. Sơn mạch lớn nứt ra cái khe vô cùng thô to.
Nhưng sơn mạch đã tự thành một thế giới, dù bị kiếm chém nứt lại vang chuỗi tiếng gầm rú, thế giới này dời núi lấp biển khép lại khe hở.