Thánh Nhân bình tĩnh, nói:
– Ngươi nói đúng, đơn giản là lựa chọn của mỗi người. Đã theo hắc ám
thì ta đành tịnh hóa nàng, khiến trái tim hắc ám của nàng đốt lên quang
minh. Trong năm tháng màu máu đầy trời, năm tháng tuổi thơ, ta từng thề
sẽ san bằng hắc ám, từng hứa với nàng là ta sẽ xóa bỏ ngọn guồn hắc ám.
Nàng không thể giữ gìn nhưng ta không quên tấm lòng ban đầu.
– Đúng vậy!
Luân Hồi Hoang Tổ gật gù, hơi cảm thán rằng:
– Mới rồi Lý đạo hữu nói đúng, giữ tấm lòng ban đầu quý giá hơn cái
gì. Nhưng bạn già có thể giữ được tấm lòng ban đầu, qua các thời đại
luân hồi chống lại ta, bạn già suýt thành công. Cả đời ta ta kính nể bạn già nhất.
Luân Hồi Hoang Tổ sống lâu hơn Thánh Nhân, khi Thánh Nhân sinh ra thì đã máu tươi đầy trời. Năm tháng gặt, vô số người chết thảm, khiến Thánh Nhân tuổi nhỏ thề chí nguyện lớn lao là san bằng hắc ám.
Một đường đi tới, tốn thời gian vô tận, khó khăn vô vàn nhưng Thánh Nhân luôn giữ gìn, không bao giờ quên tấm lòng ban đầu.
Thánh Nhân từng cùng người mình tin tưởng nhất, yêu thương nhất đi
chung đường. Tiếc rằng cuối cùng nàng không thể giữ tấm lòng ban đầu,
không thấy hy vọng trong quang minh thì đành ngưỡng vọng hắc ám. Cuối
cùng nàng quên tấm lòng ban đầu, theo hắc ám, đánh một kích trí mạng sau lưng Thánh Nhân, không thì có lẽ lúc trước lão đã chấm dứt kỷ nguyên
hắc ám dài dòng này.
Dù trải qua vô số cực khổ, bao nhiêu đau đớn thì Thánh Nhân không
quên tấm lòng ban đầu, vẫn tiến lên, không như nàng ở trong quang minh
ngưỡng vọng hắc ám.
Thánh Nhân không dao động, thánh khiết vô thượng:
– Một kỷ nguyên quá dài, nên chấm dứt, nên cho chúng sinh kêu gào một đáp án, cho tiên hiền gục ngã trên con đường một đáp án. Hôm nay không
chỉ Viễn Hoang kết thúc, hắc ám kỷ nguyên thuộc về chúng ta cũng tới lúc chấm dứt.
Luân Hồi Hoang Tổ lắc đầu nói:
– Bạn già, không phải ta coi thường ngươi. Tuy trước kia ta bị thiên
phạt nhưng an dưỡng dài lâu đã khỏe tám chín phần mười. Bạn già thì như
nước sông cạn từng ngày, dù ta không thể trở về trạng thái cao nhất thì
bạn già không đánh lại ta.
Thánh Nhân không dao động:
– Sinh tử nháy mắt, ai có thể định Càn Khôn, ? Chỉ có chiến đến cuối cùng mới biết.
– Bạn già, có bao giờ ta đánh cuộc chiến không nắm chắc chưa?
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Đừng nói hiện tại ngươi kẽma trước kia, dù ngươi trở về lúc trước
cũng không đanh bại ta nổi. Tuyên cổ đến nay ai giết được ta? Dù bạn già có thể đánh bại thì giết chết ta được không?
– Với trạng thái hôm nay của bạn già thì không chịu nổi cuộc chiến này, thậm chí đánh bại ta cũng không thay đổi được gì.
Là kẻ địch nhưng Luân Hồi Hoang Tổ hết lòng khuyên nhủ Thánh Nhân:
– Trạng thái hôm nay của ngươi dù đánh bại ta cũng e không sống được
lâu trên đời. Dù ta bị đánh bại vẫn sẽ tồn tại mãi với thời gian, bạn
già thì thành mây khói. Ta không hy vọng bạn già biến mất mãi mãi, trên
đời mất đi đối thủ như bạn già thì rất cô đơn.
Luân Hồi Hoang Tổ không chỉ hết sức khuyên bảo thuyết phục Thánh
Nhân, cũng thể hiện tự tin hùng hồn vô địch. Luân Hồi Hoang Tổ tự tin
trên đời không ai giết mình được, dù là Thánh Nhân cũng không thể.
Thánh Nhân bình tĩnh, trong bình tĩnh chất chứa lạnh lùng:
– Dùng cái chết của ta kết thúc hắc ám là cái hết có ý nghĩa.
– Hắc ám vĩnh viễn không thể nào kết thúc.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Dù hôm nay Luân Hồi Hoang Tổ gục ngã thì trên đời sẽ có Luân Hồi
Hoang Tổ thứ hai. Dù ngươi san bằng Viễn Hoang làm sao xóa hết hắc ám
trên đời?
Thánh Nhân gật đầu, từ tốn nói:
– Đúng là ta không thể san bằng hắc ám kỷ nguyên vạn cổ, nhưng để ta
cố gắng san bằng hắc ám Viễn Hoang đi. Ta sinh ra trong kỷ nguyên này,
lập chí ở kỷ nguyên này, vậy tạm để ta kết thúc nó đi.
– Cũng thế.
Luân Hồi Hoang Tổ gật đầu, nói:
– Nếu bạn già nhất quyết mốn chiến thì ta theo cùng. Vạn cổ bao nhiêu chiến tranh khiến người mong chờ, hôm nay tạm khiến ta mong đợi, hy
vọng bạn già và đồng đạo của ngươi đừng để ta thất vọng.
Luân Hồi Hoang Tổ nhìn
hướng Lý Thất Dạ, hôm nay hắn đến đây không thể chỉ bàng quan lược trận.
Biểu tình Thánh Nhân nghiêm túc nói:
– Tốt, vậy thì để chúng ta một trận chiến đến cùng đi.
Vèo!
Đôi cánh rách nánt sau lưng Thánh Nhân chậm rãi giương ra, hai cánh
khép lại thì không lớn nhưng lúc giương ra cảm giác có thể che kín trời.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, toàn thân Thánh Nhân bộc phát thánh quang
đánh ra, thánh quang nở rộ chói lòa. Mỗi tia thánh quang chân thật như
thực chất, mỗi lũ thánh quang tràn ngập quang minh. Trong quang minh
chịu tải hy vọng của ức vạn sinh linh từng thời đại.
Thánh quang vọt lên cao, hai bên sau lưng Thánh Nhân là thánh diễm bắn lên cao.
Vèo!
Thánh diễm vô cùng tận chớp mắt che lấp thời gian tuyên cổ, vượt qua lĩnh vực không gian.
Đôi cánh Thánh Nhân hoàn toàn biến hình, nó không chỉ thần thánh cao
thượng, mỗi cọng lông chim sắc bén như thần nhẫn của trời. Mỗi cọng lông như làm bằng trời, nó có thể chế ngự bất cứ hắc ám tà ác nào. Lực lượng của nó khiến bất cứ tà ác đều sẽ bản năng run cầm cập.
Lúc này đôi cánh Thánh Nhân không biến to nhưng lúc thánh diễm vô
cùng bắn lên cao, đôi cánh che lấp hết thảy, thiên địa có lớn cũng không bằng đôi cánh thần thánh, tất cả đều ở dưới cánh này.
Giờ phút này Thánh Nhân trở nên vô cùng thần uy, giơ tay chấp hưởng
ức vạn năm, có thể kiểm soát đại thế một kỷ nguyên. Trước lực lượng thần thánh của Thánh Nhân, dù là chư thần chúng đế cũng ngâm xướng vì lão,
vạn cổ chúng tiên chúc pchú cho Thánh Nhân.
Ong ong ong ong ong!
Giờ phút này bầu trời Viễn Hoang giáng xuống từng lũ thánh quang, mỗi lũ thánh quang lơ lửng mỗi tấc không gian Viễn Hoang. Lực lượng thánh
quang chớp mắt tràn ngập nguyên Viễn Hoang.
Khi lực lượng thánh quang đó chiếu rọi nguyên Viễn Hoang thì hắc ám
bị quét sạch sẽ, các đầu sỏ ngủ say dưới lòng đất run rẩy vì sợ thánh
quang chiếu vào lòng họ, dao động trái tim hắc ám của họ.
Với đám đầu sỏ thì bọn họ sợ nhất không phải bị Thánh Nhân đánh bại
mà sợ bị tịnh hóa. Giống như một vị vô địch ở trong quang minh ngưỡng
vọng hắc ám, khi thánh quang của Thánh Nhân dao động trái tim hắc ám,
bọn họ khó trốn thoát vận mệnh ở trong bóng tối ngưỡng vọng quang minh.
Nếu đến bước đó thì bọn họ tựu như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ thành
tro bụi.
Trông thấy thánh quang ngập trời, khiến bất cứ người nào trong lòng
sinh ra mong ước, muốn khóc ròng. Khoảnh khắc này khiến người cảm giác
quang minh nóng ấm, làm người ta khao khát, làm người cảm động. Đây là
cảm giác tràn ngập hy vọng, khiến trái tim lạnh lẽo chết lặng lại nhảy
đầy sức sống, cho người biết ý nghĩa còn sống.
Nên cảm nhận thánh quang của Thánh Nhân dù là Đại Đế Tiên Vương cũng
lòng rung động. Nếu sinh trong thời đại của Thánh Nhân, bọn họ có là Đại Đế Tiên Vương cũng sẽ thần phục dưới tay Thánh Nhân, trở thành thánh đồ của Thánh Nhân.
Người bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, nhiều người xem Viễn
Hoang nhưng sâu trong Viễn Hoang bị màn sáng che chắn, không ai được
thấy tình hình diễn ra bên trong.