Nhìn Vũ Thiên Tuyền có chút thất thần, Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Thiên Thần thư viện có quan hệ mật thiết với Cổ phủ, có Cổ phủ các ngươi, thế gian ai có thể lay động Thiên Thần thư viện?
Vũ Thiên Tuyền há mồm muốn nói, nhưng lại ngậm miệng lại, nàng muốn nói, nhưng có ít thứ lại không thể nói.
- Xem ra, đích thật là thay đổi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lạnh nhạt nói:
- Không chỉ là thời đại đang thay đổi, Thiên Thần thư viện có ít thứ cũng một mực thay đổi, có lẽ đây cũng là một loại kiếp số.
Lý Thất Dạ nói như vậy khiến trong lòng Vũ Thiên Tuyền run lên một cái,
bởi câu nói này vô cùng kinh thiên, nàng không muốn nói, nhưng trong mơ
hồ nàng lại cảm thấy Lý Thất Dạ đã đoán được vài thứ.
Thư phòng
cũng không náo nhiệt giống đế phủ, thánh đường.Thư phòng xây giữa núi
non trùng điệp, ở chỗ này chỉ thấy từng ngọn núi cao và hiểm trở đứng
vững, đồi núi hiểm trở rậm rạp.
Giữa những ngọn núi cao và hiểm
trở trùng điệp, chỉ thấy từng chiếc cầu đá kéo dài, từng thạch động u
tối nối liền, lá rụng tiêu điều, cổ thụ chập chờn, khắp sơn hà có vẻ đặc biệt vắng vẻ an bình.
So với đế phủ, thánh đường muôn hình vạn
trạng, thư phòng càng lộ ra u tĩnh, tựa hồ không muốn bị quấy rầy, thậm
chí người đi đường đi đến tận đây, cũng không dám bước mạnh kẻo phá vỡ
không khí nơi đây.
Nhưng khi người ta bước vào thư phòng, nếu
như đủ cường đại sẽ cảm nhận được một loại khí tức bất đồng, có một loại khí tràn kì lạ, đương nhiên không phải tu sĩ nào cũng có khả năng cảm
thụ.
- Ở đây đã từng có nhiều dấu chân Tiên Đế để lại, tựu có
bao nhiêu vật gia truyền của tiên vương để lại. Đương thời Phi Tiên đế
và Chung Nam thần đế lưu lại giá phiến sơn hà, có thể nói là dụng tâm
lương khổ, đáng tiếc người hậu thế không cách nào hiểu được.
Lý Thất Dạ bước vào thư phòng lúc, vừa cười vừa nói.
Chủ điện của thư phòng là một tòa kiến trúc rất đồ sộ, chỉ thấy kiến trúc
nơi này nối liền thành một mảnh, san sát nối tiếp nhau, đi vào một dải
kiến trúc nối liền như vậy, làm cho người ta cảm giác giống như đi vào
một tòa thành nhỏ.
Tuy rằng nơi này ốc xá lầu cao san sát nối
tiếp nhau, nhưng tịnh không hiện lên cảm giác thiếu rộng rãi, toàn bộ
kiến trúc thập phần tinh xảo, khi bước vào những ốc xá này liền cảm nhận có một mùi đặc biệt, mùi của sách.
Nếu như nói ngươi đi vào thư phòng sẽ nhìn thấy cái gì nhiều nhất, nhất định là những bộ sách không
thể nghi ngờ. Khoảnh khắc khi ngươi bước chân vào thư phòng, đập vào mắt là những bộ sách rực rỡ muôn màu, có sách cổ, có sách gỗ, có ngọc
bản...
Ở chỗ này sách như thế nào cũng có, từng có người nói
qua, nếu như nói trên thế gian có chỗ nào chứa được nhiều sách nhất, chỉ sợ là chỉ có nơi này.
Bất quá, có cả hàng nghìn vạn quyển sách
trong này không quan hệ với tu đạo, có thể nói tại biển sách nơi đây rất khó tìm được một bộ công pháp bí kíp, đương nhiên ở chỗ này cũng có cá
lọt lưới, có một số đại nhân vật cố ý giấu cất ở đây công pháp bí kíp,
chỉ bất quá, loại công pháp bí kíp này rất khó tìm được, chỉ có thể đợi
người hữu duyên. Thư phòng có tàng thư vô số, ngoài việc Thiên Thần thư viện chủ động thu
thập ở ngoài, có không ít sách của thiên hạ các nơi đưa đến, hoặc do
Tiên Đế tặng cho.
Bởi vì thư phòng cất chứa thiên hạ sử sách và
vô số phong thổ thư tịch, sở dĩ thiên hạ mang rất nhiều đại giáo cương
lĩnh cất giấu hết vào thư phòng, bởi vì những cuốn sách đó ghi chép công tích vĩ đại của tổ tông mình, khát vọng được thiên hạ anh tài cùng
biết, cũng có thể để cho môn phái, vương triều của mình truyền lưu thiên cổ, dù cho có một ngày chính môn phái hoặc vương triều đó diệt vong,
quá khứ hào hùng vẫn được Thiên Thần thư viện ghi chép.
Mặc dù
nói thư phòng ẩn núp trăm nghìn vạn quyển tàng thư nhưng trong mắt tu sĩ đều là tạp thư, nhưng ở đây vẫn ẩn giấu một chút công pháp,
những công
pháp này có thể là do tiên đế hoặc thượng thần cố ý cất ở chỗ này, cũng
có thể do tam châu đại giáo cương quốc khi đưa tặng không biết sách quý, hơn nữa công pháp giấu ở trong tạp thư cũng có kinh thiên thuật.
Năm đó Quy Phàm Cổ thần từng ngồi trong thư phòng tìm được bản đầy đủ nhất của "Quy phàm quyết" danh chấn thiên hạ!
Vũ Thiên Tuyền mang Lý Thất Dạ đi tới thư phòng, bên trong thư phòng có
một nữ hài tử đang đọc sách, vừa nhìn thấy Vũ Thiên Tuyền liền đóng
quyển sách lại, vội vàng nghênh đón.
Cô bé này mặc một thân áo
tơ trắng, thoạt nhìn hết sức mộc mạc. Khuôn mặt nho nhỏ không chút trang điểm... mái tóc mềm mại thả xuống hai vai, nàng có một đôi mắt hồ thu
sâu thẳm vô cùng sáng sủa, nhưng biểu cảm không đặc biệt tự tin, có ba
phần nhát gan và nhu thuận, tựa hồ nàng thuộc về nữ hài tử làm cho người ta nhìn thoáng đã sinh lòng muốn che chở, bảo vệ.
Lúc cô bé này ra đón, vừa nhìn thấy dĩ nhiên là Vũ Thiên Tuyền, nàng nhất thời khẩn
trương, có chút bối rối, bởi vì thanh danh của Vũ Thiên Tuyền ở Thiên
Thần thư viện quá cao, không chỉ là mỹ mạo kinh thiên, hơn nữa là đạo
hạnh thâm bất khả trắc, đồng thời có xuất thân cao quý không gì sánh
được, khiến cho bất luận kẻ nào thấy đều cảm giác không cách nào trèo
cao với tới, chỉ có thể đứng xa ngưỡng mộ.
Hiện tại Vũ Thiên
Tuyền đột nhiên xuất hiện ở trong thư phòng, điều này làm cho nữ hài tử
không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì ngày thường thư phòng của
bọn họ đều rất ít người đến, càng không nói đến lão sư.
- Lão, lão sư.
Lúc thấy Vũ Thiên Tuyền, nữ hài có chút khẩn trương, vội vàng gọi một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn cũng không biết để đâu cho phải.
- Ngươi tên là Dạ Hân Tuyết đúng không?
Vũ Thiên Tuyền thấy cô bé này, vẫn nhớ kỹ tên của nàng, hỏi.Nữ hài tử ở
trước mặt Vũ Thiên Tuyền đều có cảm giác khẩn trương, có một loại cảm
giác áp bách, dù sao Vũ Thiên Tuyền cao cao tại thượng, chỉ sợ không có
mấy người ở trước mặt nàng không có cảm giác áp bách. Nhưng khi nàng
nghe được Vũ Thiên Tuyền dĩ nhiên biết tên mình, nàng cũng có một chút
kinh hỉ nho nhỏ.
- Vâng … vâng… đúng vậy, lão sư.
Dạ Hân Tuyết cũng không bị kinh hỉ quá lâu, khẩn trương gật đầu lia lịa, động tác nho nhỏ hưng phấn thoạt nhìn có chút khả ái.
- Vị Lý công tử từ hôm nay trở đi chính thức là lão sư của các ngươi, hắn sẽ tự mình chủ trì thư phòng. Vũ Thiên Tuyền hướng Dạ Hân Tuyết giới
thiệu.
Nghe được Vũ Thiên Tuyền, Dạ Hân Tuyết vốn đang có chút
hung phấn nho nhỏ liền kinh ngạc, cho tới nay thư phòng bọn họ cũng
không có lão sư, bởi vì thư phòng của bọn họ có quá ít học sinh, các sư
phụ của Thiên Thần thư viện cũng không muốn chỉ vi ba người bọn họ mà
lãng phí tinh lực, cho nên tất cả học sinh của thư phòng đều do Bách
Đường giảng bài, đương nhiên cũng không ai quản bọn họ có nghe Bách
đườnggiảng bài hay không, dù sao việc chính trong thư phòng không phải
là tu luyện.
Hiện tại đột nhiên bọn họ lại mọc ra một lão sư,
điều này làm cho Dạ Hân Tuyết ngạc nhiên một chút, nàng hoàn thật không
nghĩ tới sẽ có lão sư nguyện ý dạy ba người bọn họ.