Nếu không thì, môn phái cầm quyền đạo thống thấy môn
phái rừng rú nào đó không hợp mắt thì có thể phái binh tiêu diệt, thuận
thì sống, nghịch thì chết.
Nếu thật sự như vậy thì đạo thống đó sẽ không thể truyền thừa dài
lâu, không thể nào tiếp tục hưng thịnh. Dù sao môn phái truyền thừa đều
có ngày sa sút, chỉ có môn phái tầng dưới hưng thinh thì khi người cầm
quyền đạo thống sa sút mới có người thừa kế!
Cho nên khi Sở Thanh Lăng nói như vậy, không ít trưởng lão môn phái
cùng con cháu thế gia mới khen hay. Dù sao không phải mọi môn phái đều
muốn tranh cướp quyền hành của Cuồng Đình đạo thống. Không ở triều đình, nhưng Trần Thư Vĩ lại có thể dùng triều cương ở Hoàng Đình trừng phạt
tu sĩ hoặc môn phái nào đó, như vậy thì mọi người nguy rồi!
Sở Thanh Lăng là Chân Đế tương lai của Cuồng Đình đạo thống, có thể
nói ra câu nói có tầm nhìn xa như vậy, khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất Cuồng Đình đạo thống vẫn chưa tới mức ngang ngược độc
đoán.
Nói tới đây, Sở Thanh Lăng lạnh lùng nhìn Trần Thư Vĩ, nói lạnh lùng:
– Bành thiếu chủ bị người giết hại, tự có Bành gia trang báo thù cho hắn, đừng dùng quân đoàn làm bừa, để người ta chê cười!
Bị Sở Thanh Lăng răn dạy, nét mặt của Trần Thư Vĩ hết sức gượng gạo.
Tuy hắn chỉ mang tới tư quân, toàn là đệ tử Trần gia, thế nhưng bọn họ
đang sử dụng cờ hiệu của quân đoàn Kinh Sư. Lúc này bị Sở Thanh Lăng răn dạy, hắn không phản bác được câu nào.
Khi Sở Thanh Lăng răn dạy Trần Thư Vĩ thì Lý Thất Dạ vẫn ngồi đấy
uống rượu ngon, ăn món ngon Chu Tư Tĩnh gắp tới miệng, nét mặt thản
thiên tự tại.
Còn phần Dương Thăng Bình thì đứng thẳng sau lưng Lý Thất Dạ, hai tay nới lỏng, đầu cúi thấp, không dám thở mạnh. Lúc này là ân oán của các
đại nhân vật ở Cuồng Đình đạo thống, tiểu nhân vật như hắn không có
quyền lên tiếng. Vì vậy hắn ngoan ngoãn đứng đấy, không dám lỗ mãng.
Lúc này Sở Thanh Lăng mới nghiêng nhìn Lý Thất Dạ. Nàng cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ, nhưng không thể nhìn ra manh mối gì trên người Lý Thất
Dạ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn nhàn nhã uống rượu ngon, ăn thức ăn tỳ nữ gắp, Sở Thanh Lăng không khỏi hừ lạnh.
– Phong vân sắp sửa nổi lên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, coi chừng tự hại chính mình!
Sở Thanh Lăng nói lạnh lùng.
Mọi người không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, ngay cả người ngu cũng nghe ra
Sở Thanh Lăng đang cảnh cáo Lý Thất Dạ. Trong nhất thời mọi người nín
thở, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, muốn xem thử xem bị Sở Thanh Lăng
cảnh cáo, tên tiêu tử ngông cuồng này sẽ trả lời như thế nào.
Nhìn thấy Sở Thanh Lăng cảnh cáo Lý Thất Dạ, Từ Trí Kiệt cùng Trần
Thư Vĩ đều nhìn Lý Thất Dạ cười gằn. Bọn họ không thu thập được tên tiểu tử này nhưng Sở Thanh Lăng chẳng lẽ còn không thu thập được tên tiểu tử này hay sao.
Sau khi nghe Sở Thanh Lăng cảnh cáo, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Lăng, cười cợt nói rằng:
– Nha đừng, chớ ra vẻ với ta, tới đây, rót rượu cho ta!
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, tiếng rít lạnh vang khắp khách sạn. Tất cả
mọi người rít lạnh. Tất cả mọi người há hốc miệng. Bọn họ không dám tin
vào lỗ tai của mình, cho rằng mình nghe lầm.
Trong giây lát tất cả mọi người choáng váng, nếu như Lý Thất Dạ hung
hăng với Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ thì cũng coi như thôi. Thế nhưng
bây giờ hắn công khai gọi Sở Thanh Lăng tới rót rượu, hành động này rất
quá quắc!
Thử hỏi toàn bộ Cuồng Đình đạo thống có mấy ai dám gọi Sở Thanh Lăng
rót rượu cho mình? Đây là Chân Đế tương lai. Nếu như có ngày nàng trở
thành Chân Đế thì sẽ trở nên cao thượng, tất cả mọi người ở Cuồng Đình
đạo thống đều phải ngước nhìn.
Bây giờ tên tiểu tử này hay ho rồi, công khai gọi Sở Thanh Lăng tới
rót rượu, hành động này quá bá đạo rồi. Những từ ngữ như cuồng vọng vô
tri không đủ hình dung tên tiểu tử này, hắn đã bá đạo tới mức coi trời
bằng vung rồi.
Bị Lý Thất Dạ gọi như vậy, Sở Thanh Lăng sa sầm mặt mày. Vừa rồi nàng tốt bụng giúp đỡ
Lý Thất Dạ, không ngờ cái tên này không biết điều, dám kiêu ngạo như vậy, dám cuồng vọng như vậy, bảo nàng rót rượu cho hắn,
chuyện này khiến Sở Thanh Lăng giận dữ muốn đập cái tên này.
– Đừng cảm thấy giận.
Lý Thất Dạ nhai thịt bò trong miệng, nói thờ ơ:
– Có thể rót rượu cho ta cũng là một loại duyên phận, người khác cầu còn không được. Nào, tới đây.
Câu nói này vừa nói xong, tất cả mọi người hoàn toàn ngạc nhiên. Gọi
Sở Thanh Lăng rót rượu đã quá quắc rồi, bây giờ còn nói rót rượu cho hắn còn là duyên phận, người khác cầu còn không được. Phách lối kiểu này,
không phải ai cũng làm được.
– Hắn bị điên rồi sao?
Thậm chí có trưởng lão môn phái thì thào. Chỉ có người điên mới ăn
nói như vậy, bởi vì chỉ cần có chút lí trí thì sẽ không dám ăn nói như
vậy.
Sở Thanh Lăng tức ói máu. Hai mắt nàng cáu lạnh, ánh mắt như đao,
khiến người ta không rét mà run. Nàng vốn tốt bụng giúp đỡ Lý Thất Dạ,
giải vây dùm Lý Thất Dạ, không ngờ tên tiểu tử này chẳng những không
biết ơn mà còn không biết tiến thoái, dám chọc cả nàng, còn khoác lác
rót rượu cho hắn là duyên phận. Đây là khiêu khích uy nghiêm của nàng,
lúc này nàng hận không thể đánh tên tiểu tử này răng rụng đầy đất.
“Đùng” một tiếng. Lúc này, chân khí tràn khắp cơ thể Sở Thanh Lăng.
Tuy nàng không phát giận thế nhưng chân khí lại bập bùng như lửa, khiến
tất cả mọi người sợ hãi.
Lúc này, mọi người biết bão táp sắp tới. Mọi người biết Lý Thất Dạ đã chọc giận Sở Thanh Lăng!
Lúc này, không ít người rút lui. Mọi người biết, một khi Sở Thanh
Lăng ra tay thì tuyệt đối sẽ có người xui xẻo. Bọn họ không muốn đứng
quá gần, lỡ như bị vạ lây thì chẳng phải tự tìm đường chết hay sao.
Sở Thanh Lăng không chỉ là hạng người hư danh. Nàng tuyệt đối có vốn
liếng để được gọi là người số một trong thế hệ trẻ ở Cuồng Đình đạo
thống. Nghe đồn Sở Thanh Lăng đã trở thành Chân Thanh lâu lắm rồi. Thậm
chí còn có lời đồn nói rằng nàng đã bước một bước vào cảnh giới Chân
Thần.
Phải biết so với Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ cùng Ngân Hồ Từ Trí
Kiệt thì Sở Thanh Lăng nhỏ tuổi hơn rất nhiều. Thế nhưng Ngân Hồ Từ Trí
Kiệt cùng Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ chỉ là Chân Hoàng tiểu cảnh mà
thôi.
Dù vậy, bọn họ cũng là cường giả kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Cuồng Đình đạo thống, được gọi là thiên tài. Cũng vì vậy bọn họ mới có tư
cách tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Ngay cả hoàng đế Cuồng Đình đạo thống, nghe nói khi đạo vỡ cũng chỉ mới là Chân Hoàng đại cảnh mà thôi.
Còn Sở Thanh Lăng, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Chân Thánh, thậm chí
còn bước một bước vào cảnh giới Chân Thần. Thực lực như thế, mạnh hơn
hoàng đế không biết bao nhiêu lần. Cũng nói lên thực lực của Sở Thanh
Lăng mạnh mẽ cỡ nào, thiên phú kinh khủng cỡ nào.
Chừng ấy tuổi mà đã có được thực lực như thế, chẳng trách chư vị lão
tổ của Cuồng Đình đạo thống đều coi trọng nàng, đều nhất trí cho rằng
nàng có tiềm lực trở thành Chân Đế.
Trên thực tế Sở Thanh Lăng thật sự có tiềm lực trở thành Chân Đế. Bất kể thiên phú hay thực lực, nàng đều có tư cách này. Nàng chỉ khuyết
thiếu tôi luyện mà thôi.