Chân Thánh tức giận là một chuyện vô cùng kinh khủng. Vì vậy, rất nhiều người có mặt ở nơi này dồn dập lui ra sau kéo dài
khoảng cách.
– Đừng giận, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Khi Sở Thanh Lăng tức giận, Lý Thất Dạ vẫn vô cùng bình thản, thậm chí không thèm nhìn ngó nàng.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, mọi người đều cảm thấy tên tiểu tử này điên
rồi nên mới dám khoác lác như vậy. Phải biết Sở Thanh Lăng đã bước một
bước vào cảnh giới Chân Thần. Đừng nói thế hệ trẻ của Cuồng Đình đạo
thống mà rất nhiều người thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của
nàng. Người có thể làm đối thủ của nàng chỉ có tồn tại cấp bậc lão tổ mà thôi.
– Ra ngoài —
Lúc này, Sở Thanh Lăng nói lạnh lùng. Mái tóc của nàng không gió
nhưng lại phấp phới, tuy chân khí cuồng bá chưa bùng nổ thế nhưng khí
tức trên người nàng cũng đủ hù sợ người khác, không ít đệ tử đạo hạnh
yếu kém bị hù hai chân mềm nhũn.
Sở Thanh Lăng nói vậy, tất cả trưởng lão môn phái cùng con cháu thế
gia giật mình, mọi người đều xông ra khỏi cửa, thậm chí có người còn lộn cù mèo. Mọi người biết, nơi này sắp trở thành chiến trường. Nếu bọn họ
không trốn ra ngoài thì nói không chừng sẽ bị Sở Thanh Lăng đang tức
giận đánh thành sương máu.
“Đùng —” một tiếng. Sau khi tất cả mọi người chạy ra khỏi khách sạn
thì mọi cánh cửa của khách sạn đóng chặt, toàn bộ khách sạn hệt như trở
thành một vùng không gian bị đóng kín.
– Yên tâm, ta sẽ giữ mặt mũi cho ngươi, sẽ không để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ răng rơi đầy đất thê thảm của ngươi.
Sở Thanh Lăng nói lạnh lùng.
Nếu như Vương Hàm không nhờ nàng chăm sóc tên tiểu tử không biết sống chết này, nàng nhất định sẽ đánh tên tiểu tử không biết trời cao này
nằm liệt trên giường.
Rất ít người biết Sở Thanh Lăng với Vương Hàm có giao tình rất tốt.
Thế nhưng các nàng một người xuất thân Vương phủ, một người xuất thân Sở doanh, hơn nữa Vương Hàm nắm giữ quyền lực tục thế, còn Sở Thanh Lăng
thì vấn đỉnh Chân Đế, cho nên dù bọn họ ít qua lại thế nhưng giao tình
hai bên cũng rất tốt!
Hôm nay Vương Hàm bị nguyên lão Vương phủ kết tội, thậm chí còn có
nguy cơ bị phế truất. Thế nhưng vẫn sai tỳ nữ mang mật thư, nhờ nàng
chăm sóc Lý Thất Dạ. Đương nhiên trong thư Vương Hàm cũng không nói rõ
thân phận của Lý Thất Dạ.
Dù vậy, Sở Thanh Lăng vẫn làm trọn tình bạn, đứng ra giải vây Lý Thất Dạ thoát khỏi cảnh bị Thượng bộ cùng Thánh viện giáp công.
– Như vậy ta có nên cảm ơn ngươi không nhỉ? Đúng là một tiểu nha đầu tri kỉ.
Nghe Sở Thanh Lăng nói vậy, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười. Sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
– Thế nhưng, chỉ bằng chút tạo hóa của ngươi mà muốn đánh ta răng rơi đầy đất, đúng là chuyện viễn vông. Cho dù ngươi đăng lâm Chân Đế thì
cũng không phải là đối thủ của ta. Nếu như ngươi có tạo hóa như Cuồng
Tổ, nói không chừng sẽ có thể.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến Sở Thanh Lăng tức giận nhìn Lý Thất Dạ. Ngay cả nàng cũng hoài nghi có phải tên tiểu tử này bị điên rồi hay không.
Sở Thanh Lăng chưa tới mức tự kiêu tự đại cho rằng mình vô địch thiên hạ. Thậm chí khi Lý Thất Dạ nói nàng không phải đối thủ của hắn, nàng
cũng có chút tin tưởng.
Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại ngông cuồng nói ngay cả Chân Đế cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thủy tổ như Cuồng Tổ mới có tư cách
đối đầu với hắn, đúng là đồ điên.
Đừng nói Cuồng Đình đạo thống, ngay cả Tam Tiên giới, có mấy ai dám
ngông cuồng nói Chân Đế không phải đối thủ của mình? Còn phần thủy tổ
thì khỏi nói, toàn bộ Tam Tiên giới, không ai dám ngông cuồng nói rằng
sẽ khiêu chiến một vị thủy tổ.
Trong mắt bất kỳ hạng người vô song nào thì thủy tổ đều là tồn tại
chí cao vô thượng, chỉ có người đạt tới cảnh giới như vậy thì mới có thể hiểu được sự khủng bố của thủy tổ.
Bây giờ tiểu tử lặng lẽ vô danh này lại dám ngông cuồng coi rẻ Chân Đế, khiêu khích thủy tổ, đúng là chán sống!
– Cái đồ khoác lác, cuồng đồ vô tri!
Lúc này, Sở Thanh Lăng cũng hoài nghi Lý Thất Dạ bị điên nên mới dám khoác lác như vậy. Nàng nói lạnh lùng:
– Chỉ bằng câu nói này thôi cũng đủ lý do đánh bể đầu ngươi. Nếu như
hoàng hậu nương nương không nhờ cậy thì hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.
Lúc này, Sở Thanh Lăng không hiểu vì sao Vương Hàm lại coi trọng một
kẻ điên. Bình thường thì Vương Hàm là một người khôn khéo, không biết
tên tiểu tử này có mị lực gì mà lại mê hoặc được Vương Hàm nữa.
Sở Thanh Lăng nói vậy, Lý Thất Dạ không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói lạnh nhạt:
– Nếu như không có Vương Hàm thì ngươi cũng không có được phần tạo hóa này, lại đây, rót rượu cho ta!
Sở Thanh Lăng bị Lý Thất Dạ chọc giận ói máu. Tên tiểu tử này ngông
cuồng thì cũng thôi đi, thế nhưng dáng vẻ thờ ơ của hắn đúng là gọi đòn. Chỉ sợ bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của hắn cũng đều hận
nghiến răng, đều hận không thể đánh móp khuôn mặt của hắn.
– Sở tướng quân, rót một ly đi.
Lúc này, Dương Thăng Bình vội vàng nhét bầu rượu vào tay Sở Thanh Lăng, liếc mắt ra dấu.
Động tác này của Dương Thăng Bình không phải vì lấy lòng Lý Thất Dạ,
cũng không phải thị uy Sở Thanh Lăng. Hắn làm như vậy là vì thương yêu
nhân tài. Sở Thanh Lăng không biết lai lịch của Lý Thất Dạ thế nhưng
Dương Thăng Bình lại biết.
Tuy Dương Thăng Bình không phải là đại nhân vật gì thế nhưng hắn biết rõ tiềm lực của Sở Thanh Lăng, hắn thật sự hy vọng tương lai Sở Thanh
Lăng có thể trở thành Chân Đế, phục hưng Cuồng Đình đạo thống. Dù sao
hắn cũng là đệ tử của Cuồng Đình đạo thống, chỉ khi Cuồng Đình đạo thống trở nên mạnh mẽ thì Đại Kiếm môn bọn họ mới có hy vọng.
Dương Thăng Bình không hy vọng một hạt giống Chân Đế bị phá hủy. Lỡ
như Sở Thanh Lăng thật sự chọc giận Lý Thất Dạ, cho dù nàng có là hạt
giống Chân Đế thì cũng sẽ bị Lý Thất Dạ giết chết.
Vì vậy Dương Thăng Bình mới có hành động này, vừa ám chỉ Sở Thanh
Lăng, vừa góp chút sức cho tương lai của Cuồng Đình đạo thống.
Hành động mờ ám của Dương Thăng Bình, Lý Thất Dạ sao mà không biết, nhưng hắn chỉ mỉm cười mà thôi.
Cầm bầu rượu, Sở Thanh Lăng vốn đang tức giận trở nên ngạc nhiên, cảm thấy ảo giác. Nàng không cách nào hình dung cảm giác này, cũng không
hiểu được ảo giác này, bởi vì ảo giác này quá lạ. Bởi vì khi nàng cầm
bầu rượu, dường như tất cả mọi chuyện đều là tất nhiên. Cho dù lúc này
nàng rót rượu cho Lý Thất Dạ thì đó cũng là chuyện đương nhiên, không hề đột ngột.
Thế nhưng Lý Thất Dạ chẳng thèm nhìn nàng, vẫn nhai kỹ nuốt chậm, dường như rấ hưởng thụ món ngon do Chu Tư Tĩnh móm.
Sở Thanh Lăng nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này, nàng tự hỏi mình, người này
có phải là kẻ điên không? Thế nhưng xem xét cẩn thận thì không giống kẻ
điên. Dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh này, kẻ điên không thể ngụy trang được.
Nếu như người này không phải kẻ điên thì là gì? Dáng dấp đoán được
mọi chuyện, cho dù Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc. Người này rốt
cuộc là người như thế nào?