- Ngàn vạn đại quân? Rất tốt.
Lý Thất Dạ vô cùng hứng thú, chà sát bàn tay, cười khanh khách nói rằng:
- Còn nhớ khi ta đồ sát ngàn vạn đại quân đã là chuyện mấy năm về
trước. Bây giờ nhớ lại, thật là hoài nghiệm. Nhìn cảnh tượng hài cốt
chất thành núi, ngửi mùi máu tanh thoang thoảng, thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn lạ lùng.
- Nếu như lúc này có ngàn vạn đại quân kéo tới, như vậy ta vừa vặn có thể làm nóng người. Chà chà, lâu quá không giết người, mình mẩy cảm
thấy không khỏe, mình mẩy giống như bị rỉ sét vậy.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm.
Người khác nghe Lý Thất Dạ nói vậy, nhất định cho rằng Lý Thất Dạ chỉ nói đùa mà thôi. Thế nhưng Phạm Diệu Chân khi nghe Lý Thất Dạ nói vậy,
nàng không khỏi rùng mình.
Phạm Diệu Chân biết, Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa, cũng không
có ý đùa giỡn ai, hắn đang nói sự thật. Hắn thật sự giết hơn ngàn vạn
người, hắn thực sự giết người thây chất thành núi.
Tưởng tượng cảnh tượng đó, Phạm Diệu Chân không khỏi rùng mình, tên
này là người tàn sát ngàn vạn người... Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ cười
đậm, Phạm Diệu Chân cuối cùng cũng biết nụ cười ác quỷ là gì rồi. Đây
chính là nụ cười ác quỷ. Vào lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười còn đáng sợ
hơn là phẫn nộ.
- Ngươi... ngươi... ngươi có biết binh lực của Vạn Thọ quốc là số một đạo thống, hơn xa Trường Sinh cốc các ngươi hay không... còn... còn
có... sức mạnh mà Vạn Thọ quốc có được, các ngươi không sao tưởng tượng
nổi đâu... có một vài người, các ngươi mãi mãi cũng không thể dây vào...
Vạn Thọ thân vương sợ tái mặt tái mày, vừa lùi vừa kêu gào.
Thế nhưng hắn vẫn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã bóp cần cổ của hắn.
Lúc này, Vạn Thọ thân vương dù muốn giãy dụa thì cũng không thể giãy dụa được. Trong tay Lý Thất Dạ, hắn chỉ là sâu kiếng mà thôi.
- Quốc sư, cứu... cứu... cứu ta!
Cuối cùng, Vạn Thọ thân vương sợ bể mật, hét lớn.
"Đùng" trong nháy mắt, bên ngoài Trường Sinh cốc hào quang ngút trời. Sau đó chỉ nghe từng trận kiếm reo "leng keng" vang lên không dứt. Chỉ
thấy từng thanh thần kiếm lao khỏi lòng đất, nháy mắt đâm thẳng tới bên
ngoài sơn môn Trường Sinh cốc.
Chỉ nghe một tiếng kiếm vang "cheng" vang dài không dứt, vang vọng
đất trời. Tức thì, một cây cầu kiếm vắt ngang bầu trời, thiên địa tràn
ngập kiếm khí đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều giật mình. Không chỉ
đệ tử Trường Sinh cốc mà ngay cả tu sĩ, phàm nhân trong các trấn nhỏ
ngoài Trường Sinh cốc cũng bị kiếm khí làm giật mình.
"Đùng" một tiếng, uy Chân Thần dâng trào, vút thẳng lên bầu trời như thác nước chảy ngược.
Phải biết rằng nơi này là địa bàn của Trường Sinh cốc. Ở bên ngoài
địa bàn Trường Sinh cốc đột nhiên có người bùng nổ uy Chân Thần, lại còn lan khắp bốn phương tám hướng. Như vậy chẳng khác gì khiêu khích quyền
uy của Trường Sinh cốc cả.
Ngay lúc này, một ông lão đạp không đi tới, đi lên cầu kiếm. Hắn đi
học theo cầu kiếm, đi từng bước một, thoạt nhìn rất chậm thế nhưng tốc
độ nhanh kinh người, chớp mắt đã đi tới bên ngoài sơn môn Trường Sinh
cốc.
Ông lão này mình mặc áo báu, hai mắt sắc bén như ưng, tóc mây xám
trắng, râu ngắn như gai nhím, khí thế hung mãnh, nhất là khí tức Chân
Thân trên người hắn càng khiến người khác cảm thấy kính nể.
Lúc này uy Chân Thần trên người ông lão giống như biển gầm, vút thẳng lên trời, hung mãnh cuồn cuộn. Hơn nữa ông lão không hề có ý định thu
bớt lại, trái lại còn bỏ mặc khí tức Chân Thần tàn phá vùng không gian
này.
Phải biết rằng nơi này là địa bàn của Trường Sinh cốc, càng là trước
cửa sơn môn Trường Sinh cốc. Trường Sinh cốc là chính thống của một đạo
thống, bất luận là ai, bất luận là môn phái truyền thừa nào, đều phải
tôn kính Trường Sinh cốc.
Cho dù Chân Thần mạnh mẽ cách mấy thì đứng ngoài sơn môn Trường Sinh
cốc cũng phải thu hồi khí tức của mình, đây là sự tôn trọng dành cho một đạo thống.
Lúc này ông lão này buông trôi khí tức Chân Thần của mình, trần trụi
khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc, thậm chí còn không coi Trường
Sinh cốc vào mắt.
- Tiếu Hồng Hạm! Tiếu quốc sư!
Nhìn thấy ông lão dẫm cầu kiếm đi tới, không chỉ tu sĩ ở bên ngoài
Trường Sinh cốc giật mình mà ngay cả đệ tử của Trường Sinh cốc cũng lén
giật mình.
Lúc
này chỉ nghe tiếng "leng keng" vang khắp Trường Sinh cốc, toàn bộ Trường Sinh cốc như gặp đại địch.
Tiếu Hồng Hạm chính là ông lão, ông lão chính là quốc sư Vạn Thọ
quốc. Rất lâu trước đây, Tiếu Hồng Hạm là tu sĩ cường đại có tiếng ở
Trường Sinh đạo thống, sau này được Vạn Thọ quốc mời chào, được Vạn Thọ
quốc coi trọng.
Nhất là sau khi có được đan dược của Vạn Thọ quốc trợ giúp thì đạo
hạnh của Tiếu Hồng Hạm tăng mạnh như bay. Rất lâu trước đây đã có lời
đồn Tiếu Hồng Hạm đã đăng thiên, trở thành Chân Thần nhất trọng thiên.
Thời gian dài sau đó, có người suy đoán Tiếu Hồng Hạm rất có thể đã trở
thành Chân Thần nhị trọng thiên.
Bản thân là Chân Thần nhị trọng thiên thế nhưng lại đồng ý đảm nhiệm
vị trí quốc sư Vạn Thọ quốc, qua đó có thể thấy được một khía cạnh sức
mạnh của Vạn Thọ quốc. Phải biết rằng Vạn Thọ quốc chỉ là một môn phái ở Trường Sinh đạo thống mà không phải toàn bộ Trường Sinh đạo thống, thế
nhưng quốc sư của bọn họ lại là Chân Thần nhị trọng thiên, có thể tưởng
tượng lão tổ của bọn họ cũng không thua kém là bao.
- Tiếu quốc sư!
Nhìn thấy Tiếu Hồng Hạm xuất hiện ở ngoài cửa sơn môn trong nháy mắt, Vạn Thọ thân vương không khỏi vui vẻ, cảm thấy mình được cứu rồi.
Trong tức thì, rất nhiều con mắt nhìn về phía Lý Thất Dạ. Bất luận tu sĩ bên ngoài hay đệ tử Trường Sinh cốc, rất nhiều người không biết
chuyện gì đang xảy ra.
- Tiểu hữu, có chuyện gì thì nói hết chuyện, xin hãy thả thân vương.
Tiếu Hồng Hạm nhìn kỹ Lý Thất Dạ, ánh mắt thâm thúy, không giận mà uy.
- Ngươi nói thả thì thả sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Người ta muốn giết, ai có nói gì thì cũng vô dụng.
- Tiểu hữu, ngươi phải suy nghĩ thiệt kỹ.
Tiếu Hồng Hạm nói chậm:
- Tục ngữ nói rất hay, hai nước tranh chấp không giết sứ giả, thân
vương chỉ là người truyền lời mà thôi. Lại nói, cách làm tùy tiện của
tiểu hữu sẽ đẩy Trường Sinh cốc vào ngọn lửa chiến tranh, như vậy không
quá khôn ngoan.
- Thật ư?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ngọn lửa chiến tranh sao... ta rất thích. Trước giờ chỉ có ta đốt
lên ngọn lửa chiến tranh cho người khác, còn người dám đốt lên ngọn lửa
chiến tranh với ta, sợ rằng chán sống rồi.
- Tiểu hữu, e rằng ngươi sẽ không gánh chịu nổi hậu quả của việc này
đâu. Bây giờ dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp, nếu như chém giết sứ
giả của Vạn Thọ quốc thì là tuyên chiến với Vạn Thọ quốc. Chuyện này
ngươi không thể làm chủ, hãy mời Trường Sinh chân nhân đứng ra làm
chủ...
Tiếu Hồng Hạm lạnh mặt.
Lý Thất Dạ xua tay, cắt ngang lời hắn, nói rằng:
- Vạn Thọ quốc mà thôi, chưa đủ thành đạo. Chuyện nhỏ như vậy không
cần cốc chủ đứng ra, một mình ta là đủ rồi. Tiêu diệt Vạn Thọ quốc các
ngươi, chỉ là chuyện nhỏ như ăn cháo.