Lời này vừa thốt lên, ai nấy đều rít lạnh. Đừng nói tu sĩ cường giả bên ngoài, ngay cả đệ tử Trường Sinh cốc cũng bị lời
nói của Lý Thất Dạ làm giật mình.
Tên này điên rồi hay sao... đệ tử Trường Sinh cốc nhìn nhau, đều cảm
thấy đại sư huynh của mình điên rồi. Vạn Thọ quốc là đệ nhất đại giáo ở
Trường Sinh đạo thống, thực lực mạnh mẽ, có thể sánh ngang với Trường
Sinh cốc bọn họ.
Bây giờ đại sư huynh lại nói một mình hắn có thể tiêu diệt Vạn Thọ quốc, đúng là quá điên cuồng rồi.
Tu sĩ cường giả bên ngoài cũng bị lời nói này làm sững sờ. Vạn Thọ
quốc như mặt trời ban trưa, còn là truyền thừa từng xuất hiện Chân Đế.
Bây giờ có người dám mạnh miệng đòi tiêu diệt nó, quá bá đạo rồi. Người
này nếu không bị điên thì là cực kỳ mạnh mẽ.
Lát sau, có người tỉnh táo, không khỏi nghĩ sang chuyện khác, nhất là những cường giả thế hệ trước lén phán đoán màn xung đột này không phải
chuyện bất ngờ mà là chuyện được mưu tính từ lâu rồi.
Nếu không thì tại sao quốc sư Vạn Thọ quốc lại xuất hiện ở ngoài cửa Trường Sinh cốc đúng lúc như vậy chứ?
Cường giả thế hệ trước cũng biết sớm muộn gì Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc cũng có một trận chiến, chỉ là trận chiến đó xảy ra sớm hay
xảy ra muộn mà thôi.
Những thời đại gần đây Vạn Thọ quốc ngày một mạnh mẽ, nhất là dưới sự cai quản của hoàng đế hiện tại thì Vạn Thọ quốc càng như mặt trời ban
trưa, binh mã cường tráng, là Trường Sinh đạo thống đệ nhất giáo.
Còn người cầm quyền Trường Sinh đạo thống - Trường Sinh cốc, thì ngày càng lặn tiếng. Ai nấy đều cho rằng Trường Sinh cốc là mặt trời sắp
lặn. Cũng chính vì như vậy, rất nhiều người cho rằng Trường Sinh cốc
không xứng tiếp tục nắm giữ quyền hành.
Quyền hành khống chế một đạo thống là thứ khiến biết bao người thèm
chảy dãi, là ngôi báu mà biết bao môn phái truyền thừa khao khát từ lâu! Nếu như nắm giữ được quyền hành thì cũng có nghĩa sẽ trở thành chính
thống của đạo thống đó, sẽ đại diện cho toàn bộ đạo thống. Như vậy, địa
vị ở Vạn Thống Giới... không nói cũng biết.
Từ việc Vạn Thọ quốc ngày một mạnh mẽ, còn Trường Sinh cốc ngày một
lặn tiếng, mọi người biết, Vạn Thọ quốc rất thèm khát quyền hành trong
tay Trường Sinh cốc. Vì vậy mọi người đều biết, Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc sẽ có một trận chiến, một núi không thể chứa hai hổ.
Lúc này, Lý Thất Dạ là đệ tử Trường Sinh cốc nhưng lại dám đứng trước mặt mọi người nói tiêu diệt Vạn Thọ quốc, khiến cho quan hệ giữa Vạn
Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc căng thẳng tột đỉnh, rất nhiều người đã
ngửi thấy mùi máu tanh sắp tới.
- Khẩu khí thật lớn.
Sắc mặt của Tiêu Hồng Hạm khó coi tột cùng. Làm quốc sư Vạn Thọ quốc, hắn có nghĩa vụ phải giữ gìn quyền uy của Vạn Thọ quốc.
- Bây giờ ngươi thả Vạn Thọ thân vương thì vẫn còn kịp, bằng không, giết không tha.
Tiếu Hồng Hạm nói:
- Tới lúc đó ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng không thể cứu được ngươi!
Tức thì, Tiếu Hồng Hạm bùng nổ sát khí. Sát khí của hắn giống như ngân châm, đâm đau da thịt của tất cả mọi người.
"Phốc"
Tiếu Hồng Hạm vừa dứt lời thì Vạn Thọ thân vương đang bị Lý Thất Dạ
bóp cổ bỗng hóa thành sương máu. Vạn Thọ thân vương còn không kịp kêu
thảm nên khỏi phải nói tới chuyện phản kháng.
- Không, ngươi nói sai rồi, phải nói ngay cả ông trời cũng không thể cứu được ngươi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt.
Tức thì, tất cả mọi người choáng váng. Lý Thất Dạ ra bài không theo
lẽ thường, bị Chân Thần đăng thiên uy hiếp thế nhưng hắn lại không coi
ra gì, lại dám bóp nát con tin thành sương máu ở ngay trước mặt vị Chân
Thần đó. Đổi lại là người khác thì chắc chắn không ai dám hành động điên rồ đến như vậy.
- Tiểu bối, bổn tọa muốn chém ngươi thành muôn mảnh!
Cơn giận của Tiêu Hồng Hạm lên tới đỉnh điểm. Lý Thất Dạ đang trần
trụi khiêu khích quyền uy của hắn, thậm chí còn không coi Chân Thần như
hắn ra gì cả.
"Cheng" Trong nháy mắt, Tiêu Hồng Hạm chắp hai tay, một luồng ánh
kiếm phóng thẳng lên trời. Chỉ nghe một tiếng kiếm vang "cheng", một
thanh thần kiếm cực kỳ khổng lồ từ từ dâng lên. Thanh thần kiếm này dài
ngàn vạn trượng, mũi kiếm có thể chạm tới khung trời.
Vào lúc này, kiếm khí khủng bố trút xuống như thác nước, mỗi một
luồng kiếm khí đều có thể giết chết ngàn vạn cường giả, khiến cho rất
nhiều
người sợ hãi lui về phía sau.
"Ầm"
Trong nháy mắt, Tiếu Hồng Hạm chém kiếm. Khi Tiếu Hồng Hạm chém kiếm
xuống, chỉ nghe tiếng vỡ vụn vang lên. Dưới uy thế của chiêu kiếm này,
một vài ngọn núi ở bên ngoài Trường Sinh cốc xuất hiện vết nứt.
- Quá đáng sợ!
Nhìn chiêu kiếm bá đạo này, rất nhiều cường giả mặt mày trắng nhách, lòng còn sợ hãi, nói rằng:
- Nhìn uy thế của chiêu kiếm này, sợ rằng là Chân Thần nhị trọng thiên.
- Vãn bối Trường Sinh cốc khiêu chiến Chân Thần đăng thiên, quá là ngu xuẩn, là tự tìm đường chết.
Khi chiêu kiếm này chém xuống, có người thì thào. Bọn họ không cần
nhìn thì cũng biết kết quả. Một vãn bối như Lý Thất Dạ, căn bản không
thể nào đỡ được chiêu kiếm khủng bố như thế này.
"Ầm"
Chiêu kiếm này chém xuống, hoa lửa tung tóe, thế nhưng Lý Thất Dạ
không bị chém chết như mọi người đã tưởng tượng, mà là cự kiếm của Tiếu
Hồng Hạm bị chặn lại.
Lúc này, chỉ thấy phía sau lưng Lý Thất Dạ có một cây tùng già chầm
chậm bay lên. Cây tùng già này sinh trưởng ở ngay Trường Sinh cốc. Cây
tùng già này chỉ vươn đại một nhánh cây già của mình thôi thì cũng đã
chặn được cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm.
Chỉ thấy cây tùng già này vô cùng già nua, bề ngoài giống như cù rồng mọc sừng. Hơn nữa những chiếc lá hình kim của cây tùng già vừa to vừa
dài, thoạt nhìn như từng thanh kiếm nhỏ treo lơ lửng trên nhánh cây.
- Kiếm Tùng!
Nhìn thấy cây tùng già này, người biến sắc đầu tiên chính là Chân Thần đăng thiên Tiếu Hồng Hạm.
Chỉ một cây tùng, lá tùng như kiếm, thân tùng như rồng, tuy không cao chọc trời thế nhưng lại có khí thế như thể có thể chặt nứt đại thế.
Giống như chỉ cần một nhánh cây già thì nó đã dễ dàng chặn lại cự
kiếm của Tiếu Hồng Hạm. Mặc cho cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm có thể cắt đứt sông lớn, có thể chém rụng cửu nhạc, thế nhưng lại không thể chém bị
thương cành cây già này.
- Kiếm Tùng ---
Nhìn thấy tùng già, Phạm Diệu Chân chấn động, giật mình nói rằng:
- Tổ thụ hiển linh!
Cảnh tượng này không chỉ làm một mình Phạm Diệu Chân chấn động mà còn làm trên dưới Trường Sinh cốc chấn động.
- Thật sự là tổ thụ!
Nhìn thấy tùng già, có đệ tử Trường Sinh cốc không tin tưởng, đánh
giá trên dưới, cuối cùng mới khẳng định đây thật sự là Kiếm Tùng của
Trường Sinh cốc bọn họ.
Truyền rằng năm xưa Dược Tiên từng trồng ba cây kỳ thụ ở Trường Sinh
cốc. Ba cây kỳ thụ này sống qua vô số năm tháng, tồn tại cùng Trường
Sinh cốc. Biết bao năm thắng trôi qua, ba cây kỳ thụ này trở nên cực kỳ
già nua, giống như ba ông lão lớn tuổi nhất Trường Sinh cốc.
Vì vậy các đời đệ tử Trường Sinh cốc đều gọi chúng nó là tổ thụ. Thế
nhưng chưa từng có dệ tử hay lão tổ nào nhìn thấy ba cây tổ thụ này hiển linh. Ba cây tổ thụ này thoạt nhìn không khác gì ba cây già bình
thường, chỉ là già nua hơn một chút thôi.