- Mịa nó, không phải chứ, lại cướp đối thủ của ta.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Bình Thành công tử giật mình.
"Keng ---" Ngay khi Bình Thành công tử phân tâm thì ánh kiếm tận
trời, chỉ thấy Kiếm Tôn chớp mắt biến thành lưu tinh biến mất vào chân
trời, chạy trốn rất nhanh, vô cùng quả đoán.
Không còn nghi ngờ, Kiếm Tôn cũng sợ Lý Thất Dạ liên thủ với Bình
Thành công tử. Một khi hai người bọn họ cùng ra tay thì hắn có mạnh cách mấy thì cũng không thể chịu đựng nổi, vì vậy chạy trốn, giữ được tính
mạng rồi nói sau.
- Ái, trốn nhanh như vậy làm gì chứ.
Bình Thành công tử quay về hướng Kiếm Tôn chạy trốn, quát lớn rằng:
- Kiếm Tôn, lần sau có cơ hội thì lại luận bàn một hồi.
Thế nhưng Kiếm Tôn đã biến mất vào chân trời, còn việc có nghe Bình Thành công tử nói hay không thì không ai biết được.
- Ai, ngươi dọa chạy đối thủ của ta rồi. Vất vả lắm ta mới gặp được
một đối thủ của lực lượng ngang tầm, thế mà lại bị một câu nói của ngươi dọa chạy, như vậy ta chơi như thế nào được nữa?
Bình Thành công tử oán giận rằng:
- Đại ca, chi bằng ngươi mua ba trăm, năm trăm kiếm trúc để bù đắp vết thương lòng của ta được không?
- Không có hứng thú.
Lý Thất Dạ mặc xác hắn, nói với Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc:
- Chúng ta đi thôi.
- Đại ca, ngươi chớ đi, chớ đi mà, mua một thanh đi mà, ta giảm 20
phần trăm cho ngươi, không, 30 phần trăm, không, chảy máu phá giá, giảm
ngươi phân nửa.
Bình Thành công tử không chịu từ bỏ, liều mạng chào hàng kiếm trúc của mình.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không hề quan tâm tới hắn, mang theo Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc biến mất vào chân trời.
- Lão tiền bối, mua một thanh kiếm trúc được không?
Lý Thất Dạ đi rồi, Bình Thành công tử chưa chết tâm, lập tức chào hàng một vị trưởng lão đại giáo, nói rằng:
- Nhìn kiếm trúc của ta đi này, đây chính là vô địch kiếm. Các ngươi
không phải đã thấy rồi sao? Ngay vừa rồi, Lý công tử một kiếm phá hủy đế y. Có kiếm trúc của ta trong tay, thiên hạ mặc ngươi đi ngang, mua một
thanh đi.
- Được, bán một thanh.
Cường giả thế hệ trước mỉm cười mua một thanh kiếm của Bình Thành công tử.
- Kiếm trúc có thể phá đế y, chỉ có duy nhất nhà này, tiêu thụ nóng
nảy tới mức bán không kịp tay, ai đi ngang qua thì tuyệt đối đừng bỏ
qua, bỏ qua thôn này thì sẽ không có tiệm này, mau mua đi, ưu đãi lớn,
giảm 10 phần trăm.
Lúc này Bình Thành công tử lấy danh nghĩa của Lý Thất Dạ chào hàng kiếm trúc của mình.
Nhất là khi nói kiếm trúc của hắn có thể phá đế y thì nói rất hào
hùng, đập lồng ngực kêu binh binh, đảm bảo kiếm trúc của mình tuyệt đối
có thể phá hủy đế y.
Đối với cách làm của Bình Thành công tử, mọi người đều dở khóc dở
cười, không thể làm gì ngoài lắc đầu. Cũng có không ít người mua kiếm
trúc của hắn, bất kể kiếm trúc có tác dụng hay không, nhưng ít nhất cũng để lại giao tình.
Qua trận chiến này mọi người cũng đã nhìn ra, Bình Thành công tử chưa chắc đã yếu hơn Kiếm Tôn.
Mọi người đều biết đao kiếm song tuyệt ra đời sớm hơn tam công tử,
rất nhiều người đều cho rằng đao kiếm song tuyệt mạnh hơn tam công tử.
Thế nhưng hôm nay quan sát trận chiến giữa Bình Thành công tử cùng Kiếm
Tôn thì mọi người đã có cái nhìn hoàn toàn mới. Đao kiếm song tuyệt chưa hẳn đã mạnh hơn tam công tử, dù sao thì Bình Thành công tử chưa chắc đã yếu hơn Kiếm Tôn.
Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc ra bến đò, muốn đi nơi khác.
Lăng Tịch Mặc đi theo sau Lý Thất Dạ, mấy lần mở miệng, thế nhưng
cuối cùng lại không thể nói được câu nào, nàng không biết nên nói gì mới phải.
Chu Tương nữ võ thần, thiên tài hiếm có ở Vạn Thống Giới, là nữ thần
mà biết bao người quý mến, cũng là thần tượng trong lòng của nàng.
Đã từng, Chu Tương nữ võ thần là tồn tại cao cao tại thượng trong
lòng Lăng Tịch Mặc, cách nàng
rất xa xôi, có ngước nhìn thì cũng không
thể nhìn thấy. Thế nhưng bây giờ Chu Tương nữ võ thần lại cách mình gần
như vậy, giống như là đang nằm mơ, rất không chân thật. Thế nhưng,
chuyện này là thật, Chu Tương nữ võ thần đang gần trong gang tấc.
- Nha đầu, xem ra ngươi quyết tâm không nhỏ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói với Vũ Băng Ngưng.
Vũ Băng Ngưng không khỏi đưa mắt nhìn xa, thần thái mê man. Thế nhưng sau đó ánh mắt nghiêm lại, cả người toát lên vẻ trải đời, không còn có
vẻ chần chờ trước kia nữa.
- Đời người, cần phải tự mình làm chủ. Bất kể thành công hay không, ít nhất thì cũng tốt hơn bèo dạt mây trôi.
Vũ Băng Ngưng nói chậm.
- Cũng đúng, có lúc lựa chọn có nghĩa là đau khổ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đã lựa chọn rồi thì chỉ có thời gian mới để ngươi biết là đúng hay là sai.
Vũ Băng Ngưng thở dài một tiếng, không muốn nói gì thêm. Nàng ngước đầu lên, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Lão tổ của chúng ta không tin ngươi biết mười hai thức.
- Ta không cần người khác phải tin tưởng.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Bỏ qua là tổn thất của bọn họ, không có liên quan tới ta. Nếu như ngươi tin, như vậy đủ rồi.
Vũ Băng Ngưng thở dài trong lòng. Đối với sự sắp xếp của đạo thống
của mình, nàng đã cố gắng tranh thủ, cố gắng thay đổi, chỉ tiếc lão tổ
cầm quyền Chu Tương võ đình không tin nàng, cuối cùng Vũ Băng Ngưng phải tự mình quyết định.
- Không sao cả.
Vũ Băng Ngưng cong mắt cười, ánh mắt trong veo, cười nói:
- Ta đã nương nhờ vào ngươi thì cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Ngươi bắt
cóc truyền nhân của Chu Tương võ đình, là tội lớn, sẽ trở thành kẻ thù
với Chu Tương võ đình, tới khi đó sẽ không ngừng có cường giả tới vây
quét ngươi!
- Ta còn sợ có thêm kẻ địch sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Tới một người thì giết một người, tới hai người thì giết hai người, tới trăm người thì giết trăm người, tới vạn người thì giết vạn người...
Vũ Băng Ngưng chần chờ, cuối cùng im lặng, nhẹ nhàng thở dài.
- Nể mặt ngươi, ta sẽ không tiêu diệt Chu Tương võ đình.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Vũ Băng Ngưng không khỏi cười khổ. Nàng biết nói gì đây, thực lực của Chu Tương võ đình có thể xếp vào tốp ba ở Vạn Thống Giới. Người khác
còn chả dám đối đầu với Chu Tương võ đình, thế mà Lý Thất Dạ lại thuận
miệng nói muốn tiêu diệt Chu Tương võ đình.
Đổi lại là người khác thì nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ nói khoác
không biết ngượng, thế nhưng Vũ Băng Ngưng biết, Lý Thất Dạ là người nói được làm được.
Lăng Tịch Mặc đi theo phía sau bọn họ, im lặng lắng nghe bọn họ. Đối
với nàng, thứ mà nàng hiện tại đang tiếp xúc đều là những thứ mà trước
kia nàng không thể nào tiếp xúc được.