"Đùng, đùng, đùng..." Ngay khi Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc tiến lên phía trước thì nghe thấy một
tiếng vang nặng nề vang vọng toàn bộ thiên địa. Tiếng "đùng, đùng, đùng" này y hệt như tiếng trống vậy.
Khi nghe thấy âm thanh "đùng, đùng, đùng" này, Lý Thất Dạ dừng chân, lắng nghe âm thanh "đùng, đùng, đùng" này.
- Sao vậy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ dừng lại, Lăng Tịch Mặc không khỏi ngẩn người.
- Tệ Thú Thành.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xa, ánh mắt của hắn tựa như xuyên qua tất cả mọi thứ.
- Xem ra chúng ta phải đi tới Tệ Thú Thành cái đã, kết thúc một vài chuyện rồi mới có thể dẫn ngươi đi tìm Kiếm Phần.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nói chậm.
Lăng Tịch Mặc gật đầu, chuyện này nàng không thể làm chủ, dù sao chỉ
với sức mạnh của nàng thì nàng không thể nào lấy được Kiếm Phần.
Trên thực tế không chỉ có Lý Thất Dạ nghe thấy âm thanh "đùng, đùng,
đùng" này mà mọi người ở Kim Tiễn Lạc Địa đều nghe thấy tiếng trống
"đùng, đùng, đùng" này. Âm thanh "đùng, đùng, đùng" như tiếng trống này
vang vọng toàn bộ Kim Tiễn Lạc Địa, để cho tất cả mọi người ở mọi nơi
trong Kim Tiễn Lạc Địa đều nghe thấy được.
- Nghe xem, đây là âm thanh gì.
Có tu sĩ không biết đây là âm thanh gì, nghiêng tai lắng nghe.
- Tệ Thú Thành.
Nghe âm thanh này, có cường giả thế hệ trước lập tức nghe hiểu âm thanh này là gì.
- Đi, chúng ta đi xem xem.
Lúc này có không ít tu sĩ cường giả bỏ việc đang làm, đi về hướng nơi phát ra âm thanh "đùng, đùng, đùng".
- Tệ Thú Thành mở.
Trong thời gian ngắn ngủi, tin tức về Tệ Thú Thành lập tức lan truyền.
- Tệ Thú Thành mở?
Vừa nghe tin tức này, không ít người vội vàng bỏ việc đang làm, vội vàng đi tới.
- Tệ Thú Thành là gì?
Rất nhiều vãn bối chưa nghe tới Tệ Thú Thành, không khỏi hết sức tò mò, hỏi rằng.
Có trưởng bối nói:
- Tệ Thú Thành là một nơi rất đặc biệt. Nếu như có cơ duyên đi vào thì nói không chừng sẽ có được cơ duyên ghê gớm.
Trong nhất thời, không ít người đi về phía Tệ Thú Thành. Người không
biết Tệ Thú Thành ở đâu thì hoặc là đi theo đại đội, hoặc là đi theo nơi phát ra tiếng "đùng, đùng, đùng".
Là người tới Tệ Thú Thành sớm nhất, từ xa đã thấy nơi đó là một ngọn
núi lớn cao vút vào đám mây. Ngọn núi này rất cao, không thể dùng thước
đo để hình dung nó. Nó đâm thẳng vào vũ trụ, giống như nối liền tới nơi
sâu nhất trong vũ trụ.
Dưới chân ngọn núi cao này có một tòa thành cổ vô cùng to lớn. Thế
nhưng tòa thành cổ này chỉ lộ ra ngoài núi một phần nhỏ, còn lại đều
dính vào trong thân núi. Nhìn từ xa, chỉ thấy được cửa thành cùng một
phần nhỏ tường thành. Ngoài ra còn có thể nhìn thấy một vài mái hiên bên trên ngọn núi.
Tấm mái của Tệ Thú Thành đều mang màu xám trắng, không biết được xây
vào thời đại nào. Khi đi vào trong, chỉ thấy nơi này đen như mực, rất
trống trải, giống hệt như miệng của một con thú khổng lồ đang hé mở.
Cửa thành mở sẵn như thế, mọi người đi qua cửa thành này thì có thể
đi sâu vào ngọn núi này, thậm chí giống như có thể đi sâu xuống dưới
lòng đất.
Bên trên cửa thành có khắc hai chữ cổ. Hai chữ này được khắc vào nham thạch, tuy rằng nét chữ đã mơ hồ, thế nhưng lại có vẻ cực kỳ cứng cáp,
dường như được biết bởi một con người phi phàm. Thế nhưng hai chữ này
quá cổ xưa, cổ xưa tới mức không ai có thể nhận ra được hai chữ này là
gì.
Trước cửa thành Tệ Thú Thành có một con đường lớn bằng phẳng. Nói
đúng hơn đó là một khe suối bằng phẳng, bởi vì trước nó là dãy núi chập
trùng, mạch núi kéo dài.
Thế nhưng ở trước cửa thành Tệ Thú Thành lại có một khe suối cực kỳ
bằng phẳng, lại còn cực kỳ thẳng tắp, kéo dài ngàn dặm, kéo tới bờ biển
sóng lớn mãnh liệt.
Nơi này giống như một con đường lớn cực
kỳ bằng phẳng, có thể để mấy
chục chiếc xe ngựa chạy sóng vai với nhau. Thế nhưng dường như thời đại
quá lâu nên nơi này mọc lên cây cối.
- Chúng ta đi vào sao?
Khi không ít người đi tới bên ngoài Tệ Thú Thành thì nhìn cửa thành Tệ Thú Thành đang mở, nói rằng.
- Đi vào cũng vô dụng.
Trưởng bối lắc đầu, nói rằng:
- Ngươi cũng không thể đi vào Tệ Thú Thành thật. Muốn vào Tệ Thú Thành thật, ngươi nhất định phải cưỡi tệ thú.
- Tệ thú? Là cái gì?
Có vãn bối hết sức tò mò.
- Tới lúc thì ngươi sẽ biết.
Trưởng bối nhìn dọc theo khe suối bằng phẳng, ánh mắt nhìn xa tới biển rộng, thế nhưng biển rộng lại không hề có động tĩnh.
- Trong Tệ Thú Thành có bảo vật gì? Sao chúng ta bỏ Mê Tiên Điện chạy tới đây.
Có đệ tử kỳ quái.
Trưởng lão môn phái nhìn Tệ Thú Thành, cuối cùng nói chậm:
- Có không ít đồ, ví dụ như thú tuyền, ví dụ như đạo cốt, nhưng quan trọng nhất đó là thú đản!
- Thú đản?
Nghe vậy, có đệ tử nói:
- Thú đản quý lắm sao?
- Vậy thì chưa chắc, phải xem vận may của ngươi. Ngươi may mắn thì có thể tìm được thú đản lợi hại.
Trưởng lão nhìn Tệ Thú Thành, nói chậm:
- Đồn rằng năm đó Đạo Giải Chân Đế từng ôm một viên thú đản ra khỏi
Tệ Thú Thành, ấp ra một con Bệ Ngạn. Con Bệ Ngạn đó tới nay vẫn còn ở
Phục Ngưu Đạo Thống, là thần thú thủ hộ của Phục Ngưu Đạo Thống, mạnh mẽ không gì sánh bằng.
- Đâu chỉ có vậy.
Bên cạnh có lão tổ nói:
- Có người nói Đạo Giải Chân Đế không chỉ ôm ra ngoài một viên thú
đản mà còn có được một khối đạo cốt lợi hại. Cũng chính vì vậy hắn mới
được tôn xưng là Đạo Giải Chân Đế.
Đạo Giải Chân Đế từng là một vị Chân Đế vô cùng lợi hại ở Vạn Thống
Giới. Hắn xuất thân từ Cuồng Đình, nhận được một quyển Phục Ngưu Kinh,
cuối cùng trở thành Chân Đế.
Tuy rằng Đạo Giải Chân Đế không sáng lập đạo thống ở Vạn Thống Giới,
thế nhưng hắn lại vực dậy Phục Ngưu Đạo Thống đã kề cận bờ vực tử vong.
Từ đó về sau, hắn trở thành tân thủy tổ của đạo thống này.
Có thể nói, Đạo Giải Chân Đế từng là Chân Đế mạnh nhất Vạn Thống Giới, cho dù năm đó hắn vẫn chưa trở thành thủy tổ.
- Tệ Thú Thành... tìm vận may đáng tin hơn Mê Tiên Điện rất nhiều.
Có người thì thào rằng.
Một khi có thể đi vào Tệ Thú Thành, nếu như may mắn thì có thể có
được không ít thứ, như thú tuyền, như đạo cốt, và nhất là thú đản, đây
là thứ mà mọi người luôn mơ tưởng.
Bởi vì nếu như may mắn thì có thể ôm ra ngoài một viên thú đản nghịch thiên. Cũng đồng nghĩa tương lai ngươi sẽ nuôi dưỡng một con thần thú,
cực kỳ nghịch thiên.
Giống như Đạo Giải Chân Đế vậy. Năm đó hắn ôm ra một viên thú đản ra
ngoài Tệ Thú Thành, cuối cùng ấp ra một con Bệ Ngạn, trở thành thần thú
thủ hộ của Phục Ngưu đạo thống, là một tồn tại hết sức khủng bố.