Câu nói này của Lý Thất Dạ làm Liệt Thiên Cuồng Hủy nghẹn thở, nói không ra lời. Câu nói này nói quá rõ, chỉ có thủy tổ mới có tư cách nói chuyện ngang hàng với Lý Thất Dạ. Còn vô song Chân Đế chỉ là phù vân mà thôi. Những người khác không có tư cách mặc cả với hắn.
Liệt Thiên Cuồng Hủy hắn tuy không phải là bất hủ đỉnh cao, thế nhưng thực lực của hắn, bất kể ở Vạn Thống Giới hay là Đế Thống Giới thì cũng là một nhân vật, một cường giả.
Thế nhưng trong mắt Lý Thất Dạ, bất hủ như hắn chẳng khác gì sâu kiến. Lời nói của hắn căn bản không có chút cân nặng nào hết.
Trong nháy mắt, Liệt Thiên Cuồng Hủy ngừng thở, cảm thấy tuyệt vọng. Hắn biết rõ, giờ chết của mình tới rồi.
- Ta cũng không làm khó ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn Liệt Thiên Cuồng Hủy ngừng thở, mỉm cười, nói rằng:
- Với ta, mạng của ngươi có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu như ngươi rời đi ngay bây giờ thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Câu nói này làm Liệt Thiên Cuồng Hủy nhìn Mộc Thiếu Thần.
Mộc Thiếu Thần bị hù sợ, hắn lập tức kéo lấy quần áo của Liệt Thiên Cuồng Hủy, quát lớn rằng:
- Vương lão, ngươi không thể bỏ mặc ta, ngươi đã đáp ứng phụ thân sẽ chăm sóc cho ta thật tốt.
Lúc này, Mộc Thiếu Thần đã từng uy phong bát phương như một đứa trẻ bị hù bể mật. Liệt Thiên Cuồng Hủy chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.
Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, cùng nhau nhìn Liệt Thiên Cuồng Hủy, muốn biết Liệt Thiên Cuồng Hủy sẽ lựa chọn như thế nào.
Nếu như Liệt Thiên Cuồng Hủy bỏ đi thì cũng không ai cười nhạo hắn. Dù sao đệ nhất hung nhân quá mạnh mẽ, ngay cả tâm ma Vũ Tổ cũng không phải là đối thủ của hắn. Đầu hàng đệ nhất hung nhân cũng không phải là chuyện quá mất mặt. Đổi lại là người khác thì ai ai cũng sẽ cúi đầu chịu thua.
- Công tử thâm tình, ta xin cám ơn.
Liệt Thiên Cuồng Hủy hít sâu một hơi, nói chậm:
- Được người khác nhờ cậy, thế nên phải hết lòng làm việc. Đã đáp ứng người ta rồi, thì phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho thiếu chủ. Lý công tử muốn lấy tính mạng của thiếu chủ thì phải bước qua thi thể của ta.
Liệt Thiên Cuồng Hủy dù sao cũng là bất hủ, dù sao cũng là đại nhân vật. Bất kể hắn là người tốt hay người xấu, thế nhưng hắn là một người đã nói thì phải làm. Chuyện hắn đáp ứng người khác, hắn nhất định phải làm xong.
Nhìn thấy Liệt Thiên Cuồng Hủy lựa chọn như thế, không ít người cảm thấy kính nể. Liệt Thiên Cuồng Hủy hoàn toàn có thể bỏ đi, chỉ cần hắn đồng ý thì hắn có thể còn sống rời khỏi nơi này. Thế nhưng hắn lại chọn ở lại.
Điểm này rất là đáng quý. Bất kể Liệt Thiên Cuồng Hủy là người như thế nào, ít nhất về điểm này thì hắn rất đáng mặt đàn ông, rất xứng đáng được người khác kính nể.
Đối với rất nhiều người, không có thứ gì quý hơn là tính mạng. Có rất nhiều người vì muốn sống mà chấp nhận từ bỏ tất cả. Thế nhưng Liệt Thiên Cuồng Hủy lại tuân thủ lời hứa của mình, cho dù biết sẽ đánh mất tính mạng của mình, cho dù hắn biết rõ mình ở lại thì cũng không thể thay đổi được gì.
Thế nhưng Liệt Thiên Cuồng Hủy vẫn ở lại, bởi vì hắn đã đáp ứng Mộc gia, nhất định phải bảo vệ Mộc Thiếu Thần an toàn. Vì vậy bất kể là ai muốn tính mạng Mộc Thiếu Thần đi chăng nữa thì cũng nhất định phải bước qua xác của hắn.
Đối với Liệt Thiên Cuồng Hủy, tuân thủ lời hứa còn quý giá hơn cả tính mạng của chính mình.
- Tốt, nếu vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Ngươi ra tay đi, mắc công ngay cả cơ hội ra tay ngươi cũng không có.
Liệt Thiên Cuồng Hủy hít sâu một hơi, lấy ra binh khí. Hắn quay đầu nhìn Mộc Thiếu Thần, nói chậm:
- Thiếu chủ, lão nô đi trước một bước, xin hãy bảo trọng.
- Vương lão...
Mộc Thiếu
Thần cả kinh. Thế nhưng lúc này hắn không thể làm gì hơn. Trước đây hắn oai phong lẫm liệt, muốn làm gì thì làm đó, thế nhưng bây giờ hắn đã cùng đường mạt lộ rồi.
- Giết...
Liệt Thiên Cuồng Hủy hét vang, binh khí trong tay lấp lánh kim quang. Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng "đùng", huyết khí của Liệt Thiên Cuồng Hủy bùng cháy. Trong tiếng "đùng" vang lớn, binh khí của hắn dâng trào kim quang vô cùng vô tận, giống như một viên mặt trời màu vàng vậy.
Khi món binh khí này công kích thì chỉ nghe "xì" một tiếng, không gian bị hòa tan, thiên địa như tan chảy thành kim thủy.
Liệt Thiên Cuồng Hủy biết cho dù hắn tung ra đòn công kích mạnh nhất đời mình thì cũng không có tác dụng. Thế nhưng hắn vẫn lấy ra binh khí mạnh nhất của mình, đánh ra đòn công kích mạnh nhất của mình. Cho dù biết rõ chỉ là phí công, thế nhưng hắn vẫn muốn giãy dụa một hồi. Ít nhất hắn đã làm hết sức, lấy tính mạng của mình để tuân thủ lời hứa của mình.
Chiêu này uy lực tuyệt luân, khiến mọi người phải sợ hãi.
Đổi lại là trước đây, khi một vị bất hủ tung ra một chiêu cuồng bá như thế này thì sẽ có vô số người xuýt xoa kinh ngạc, sẽ có người cho rằng chiêu này là vô địch, không ai có thể ngăn cản.
Thế nhưng hiện tại khi Liệt Thiên Cuồng Hủy đánh ra một chiêu vô địch như thế này thì phản ứng của tất cả mọi người rất bình thản. Bởi vì mọi người biết rằng, bất kể một chiêu này của Liệt Thiên Cuồng Hủy vô địch như thế nào, bá đạo như thế nào, hung mãnh như thế nào thì cũng vô dụng. Kết quả đã được định sẵn, chiêu thức vô địch cách mấy thì cũng không thể thay đổi được kết quả phải chết.
Bởi vì hắn đang đối đầu với đệ nhất hung nhân. Khi đệ nhất hung nhân ra tay, tất cả đều thành chắc chắn.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ cầm một thanh kim kiếm, ánh kiếm lóe lên, chiêu kiếm này cực nhanh, không ai thấy rõ Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí không ai có thể nhìn thấy kim kiếm trong tay Lý Thất Dạ.
Qua hồi lâu, mọi người mới thấy kim quang lóe lên. Còn kim quang phát ra từ nơi nào thì rất nhiều người không nhìn thấy rõ.
Lúc này, chỉ thấy đầu lâu của Liệt Thiên Cuồng Hủy rớt xuống, rơi "đùng" lên trên mặt đất.
Khi này tiếng "phốc" mới vang lên, máu tươi như dòng suối phun ra từ cần cổ, phun lên trên trời rồi tung rơi xuống mặt đất.
Mà cái đầu của Liệt Thiên Cuồng Hủy thì vẫn còn mở mắt. Cho dù hắn đã chết rồi thì đôi mắt của hắn vẫn còn có thể nhìn thấy thân thể của mình ngã "đùng" xuống mặt đất.
Kiếm của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh tới mức không ai có thể nhìn thấy rõ. Ngay cả lão tổ đạo thống cũng không thể nhìn rõ chiêu kiếm này của Lý Thất Dạ.
Kim Kiếm, là một trong những chiêu kiếm của [Chỉ Kiếm]. Kiếm này đại diện cho tốc độ, một kiếm phong tình, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, một kiếm lấy mạng trong chớp mắt.