Hiện tại chỗ dựa duy nhất của hắn chính là Liệt Thiên Cuồng Hủy. Tiếc là Liệt Thiên Cuồng Hủy là bại tướng dưới tay Lý Thất Dạ, căn bản không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
- Lý Thất Dạ...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Mộc Thiếu Thần lạnh người, sợ bể mật. Đã có lúc hắn oai phong lẫm liệt, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, đã khi nào biết tới chữ "sợ" là gì. Thế nhưng hiện tại hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Người xưa nay chưa biết sợ như hắn lại sợ hãi run như cầy sấy.
- Đã tới rồi thì sao phải đi chứ?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Lúc này thái độ của Lý Thất Dạ rất nhẹ nhàng. Người không biết còn tưởng rằng hắn đang tán gẫu với bạn cũ, đang giữ bạn ở lại chơi.
Mộc Thiếu Thần tuy thiên phú vô song, thế nhưng hắn dù sao cũng chỉ là thiếu niên, luôn sống trong mâm vàng canh bạc, chưa từng được mài giũa bao giờ, vì vậy có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Vào lúc này, hắn không có can đảm chống lại với Lý Thất Dạ, lập tức trốn ra đằng sau Liệt Thiên Cuồng Hủy. Lúc này hắn chỉ có thể hi vọng vào Liệt Thiên Cuồng Hủy mà thôi.
Liệt Thiên Cuồng Hủy biết rõ mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, thế nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối cứng với Lý Thất Dạ.
Liệt Thiên Cuồng Hủy như gà mái che chở cho con, che chở Mộc Thiếu Thần ra sau lưng. Hắn hít sâu một hơi, ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Tiền bối, chúng ta là lũ vô tri ngu uẩn, đã đắc tối lão nhân gia ngài, lão nhân già ngài người lớn độ lượng, xin hãy chừa cho một con đường...
- Không, ngươi nói sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói rằng:
- Ta rất là trẻ, chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, một thiếu niên mũm mĩm trẻ tuổi đẹp trai. Vì vậy tiểu thiếu niên kiêu căng tự mãn như ta không có cái gọi là người lớn độ lượng. Ta chỉ là một tên tiểu tử nóng nảy, có thù tất báo. Có người đối đầu với ta thì ta muốn tiêu diệt hắn, rất là đơn giản, không có lão nhân gia ta người lớn độ lượng, càng không có chừa cho một con đường.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm Liệt Thiên Cuồng Hủy không biết phải nói gì.
Cuối cùng Liệt Thiên Cuồng Hủy cắn răng, ôm quyền nói rằng:
- Lý công tử, ngươi tài năng vĩ đại, công tử cũng biết cho dù có giết chết chúng ta thì cũng không không thể thay đổi gì, giết chết thiếu chủ chúng ta thì cũng không thể cứu vãn gì cả. Không biết Lý công tử muốn như thế nào thì mới chừa cho một con đường, tha thiếu chủ chúng ta một lần? Công tử có điều kiện gì, xin cứ mở miệng.
Cầu xin không được, Liệt Thiên Cuồng Hủy chỉ có thể bàn điều kiện, chỉ có thể lấy lợi ích để đánh động. Dù sao thì tính mạng của Mộc Thiếu Thần cũng rất đáng giá, chỉ cần nằm trong phạm vi chịu đựng của Mộc gia thì cho dù Lý Thất Dạ có giở công phu sư tử ngoạm đi nữa thì Mộc gia cũng chịu xuất huyết để giữ lấy tính mạng của Mộc Thiếu Thần.
- Đúng, ngươi muốn cái gì thì cứ mở miệng.
Mộc Thiếu Thần cũng bị hù sợ, lập tức nói ngay:
- Chỉ cần ngươi mở miệng thì bất kể ngươi muốn cái gì thì Mộc gia cũng sẽ đáp ứng ngươi. Muốn bảo vật, muốn bí kíp, muốn tiên vật, Mộc gia chúng ta có đủ. Chỉ cần ngươi đồng ý bỏ qua trận ân oán này thì ngươi muốn cái gì cũng được hết.
Lúc này Mộc Thiếu Thần gấp gáp chuộc mạng của mình. Hắn rất sợ Lý Thất Dạ sẽ giết chết hắn, vì vậy nhấc giá lên thật cao. Hắn không tin tuyệt thế trân bảo lại không khiến Lý Thất Dạ động tâm.
- Lời này rất mê người.
Lý Thất Dạ mỉm cười, sờ sờ cằm, nói thản nhiên:
- Nói như vậy, ta muốn cái gì thì Mộc gia cũng cho hết?
Thấy
Mộc Thiếu Thần cùng Lý Thất Dạ giao dịch, tất cả mọi người nín thở. Mọi người rất tò mò, Mộc gia giàu nứt đố đổ vách cuối cùng sẽ đồng ý bỏ bao nhiêu tiền để chuộc mạng cho Mộc Thiếu Thần?
- Không sai.
Liệt Thiên Cuồng Hủy còn chưa mở miệng thì Mộc Thiếu Thần đã gật đầu lia lịa như con gà đang mổ thóc, nói rằng:
- Ngươi muốn cái gì thì cứ mở miệng, Mộc gia tuyệt đối sẽ thực hiện được, chắc chắn sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Lúc này, chỉ cần có thể còn sống, dù có là bảo vật gì thì Mộc Thiếu Thần cũng đồng ý cho hết.
- Cái ta muốn rất đơn giản.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
- Ta không hứng thú với bảo vật bí kíp, ta chỉ muốn mạng chó của ngươi mà thôi. Không biết Mộc gia có cho hay không.
- Ngươi...
Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc. Hắn còn tưởng tình hình đang chuyển tốt, không ngờ Lý Thất Dạ vốn không hề có ý định buông tha hắn.
Mộc Thiếu Thần không thể làm gì khác hơn là núp phía sau Liệt Thiên Cuồng Hủy. Hắn vừa giận vừa sợ, thế nhưng không thể làm gì được cả.
- Lý công tử không ngại suy nghĩ thêm một chút nữa đi.
Liệt Thiên Cuồng Hủy đành phải nhắm mắt, nói chậm:
- Mộc gia tài của vô số, chư vị lão tổ đều là bất hủ, đại công tử càng là một vị Chân Đế vô song. Chỉ cần Lý công tử nói điều kiện thì Mộc gia chắc chắn có thực lực thỏa mãn yêu cầu của Lý công tử.
Nghe Liệt Thiên Cuồng Hủy nói như vậy, không ít người chấn động. Lão tổ Mộc gia người người là bất hủ, mọi người không bất ngờ lắm.
Nhưng từ miệng Liệt Thiên Cuồng Hủy biết được rằng đại ca của Mộc Thiếu Thần không ngờ lại là Chân Đế.
- Uy hiếp ta hả?
Lý Thất Dạ cười đậm.
- Không dám, công tử hiểu lầm rồi.
Liệt Thiên Cuồng Hủy vội nói:
- Có điều chắc công tử sẽ không phiền khi có thêm một người bạn đâu nhỉ? Đại công tử tuyệt thế vô song, tương lai nhất định đăng lâm thủy tổ, tin rằng công tử...
- Cũng chỉ là tương lai mà thôi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cắt lời Liệt Thiên Cuồng Hủy, cười nhạt nói rằng:
- Đừng nói là tương lai trở thành thủy tổ, coi như bây giờ trở thành thủy tổ thì đã sao. Vạn cổ tới nay, Tam Tiên Giới có thiếu thủy tổ không? Thêm hắn thì cũng không nhiều hơn bao nhiêu, như vậy ta cần gì phải để hắn vào mắt?
Lời này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Thế nhưng lúc này không ai cảm thấy Lý Thất Dạ đang mạnh miệng cả, cũng không ai cảm thấy lời này của Lý Thất Dạ ngông cuồng cả. Khi lời này được Lý Thất Dạ tùy ý nói ra khỏi miệng thì trở nên rất bình thường, giống như là chuyện đương nhiên vậy.
Bây giờ cũng chỉ có Lý Thất Dạ có tư cách nói như vậy. Bây giờ chỉ có hắn có tư cách khiêu chiến thủy tổ.
Vì vậy, đối với đệ nhất hung nhân thì Chân Đế chẳng là gì cả. Chỉ có thủy tổ mới có tư cách phân cao thấp với hắn.