- Rất đúng thật tế.
Lý Thất Dạ đánh giá Tần Kiếm Dao, cười nhạt:
- Ít nhất không có mơ tưởng xa vời, nói không chừng sẽ có thể được.
- Còn bệ hà thì cầu thứ gì?
Tần Kiếm Dao mỉm cười, xinh đẹp vô song, khiến cho vô số nam tử trẻ tuổi ái mộ, cũng khiến cho vô số nam tử hâm mộ ghen ghét.
Phải biết rằng mặc dù Tần Kiếm Dao rất khách khí với người khác, thế nhưng nàng luôn luôn xa cách với mọi người, khiến cho mọi người rất khó tiếp cận, rất khó trèo cao. Có thể được nàng mỉm cười như thế, rất là hiếm thấy.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không hề quan tâm vẻ đẹp của nàng, chỉ mỉm cười, nói rằng:
- Cái gọi là cửu bí, đối với ta chỉ là chuyện hạ bút thành văn mà thôi, cần gì phải ngộ. Ta tới đây là vì lấy một thứ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như thế, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ. Lời này quá phách lối rồi, quá bá đạo rồi. Cửu bí là công pháp tối cao của Cửu Bí đạo thống, mọi người cầu còn không có. Vạn cổ tới này, có rất nhiều không thể lĩnh hội nó, người có thể tu luyện cửu bí ít ỏi không nhiều.
Thế nhưng hôm nay Lý Thất Dạ lại nói là chuyện hạ bút thành văn, bất kỳ người nào nghe thế thì cũng đều cảm thấy quá phách lối rồi.
- Hừ...
Thang Hạc Tường hừ lạnh, lạnh lùng nói rằng:
- Vạn cổ tới nay, người có thể tu luyện cửu bí rải rác không nhiều, làm gì có ai hạ bút thành văn chứ. Muốn khoác lác thì cũng phải có hạn độ.
Nói xong thì khinh thường ra mặt.
Thang Hạc Tường cũng không phải nói ngoa. Vạn cổ tới nay người có thể tu luyện cửu bí ít ỏi không nhiều. Bản thân hắn tu luyện bí "Giả", chỉ có người tu luyện cửu bí thì mới biết cửu bí ảo diệu như thế nào, khó lĩnh hội như thế nào.
- Đó là bởi vì ngươi ngu.
Bị Thang Hạc Tường khinh thường, Lý Thất Dạ hời hợt trả lời.
Lý Thất Dạ nói thế khiến cho Thang Hạc Tường đỏ mặt, giận dữ nhìn Lý Thất Dạ, sát ý trong ánh mắt càng nồng. Hôm nay hắn nhất định phải giết chết tân hoàng.
- Hừ, cho dù ngươi có thông minh cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào lĩnh hội được cửu bí.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nói rằng:
- Có thể lĩnh hội một bí thì đã là thiên tư tung hoành, người tu luyện hai bí chính là kinh diễm vô song...
- Thiên tư tung hoành cái gì chứ, ngu xuẩn mà thôi.
Lý Thất Dạ cắt lời Binh Trì Hàm Ngọc, nói rằng:
- Chỉ một bí mà đã nói bất phàm như thế, ngươi đang thổi phồng chính ngươi, hay đang thổi phồng Bát Trận Chân Đế?
- Thiên phú của Thiên Trập đương thời hiếm thấy, cần gì ta thổi phồng chứ.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nói rằng:
- Bí "Trận" của hắn đã viên mãn đại thành, đoạt thiên tạo hóa, vì vậy hắn mới có thể lĩnh hội được Tru Tiên Cổ Trận. Hắn không cần thổi phồng, hắn cũng sẽ không ngông cuồng tự đại giống như ngươi, ngay cả hai bí của Đấu Thánh vương triều cũng chưa từng tu luyện mà đã khoác lác lĩnh hội cửu bí là chuyện hạ bút thành văn.
Lúc này mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều có thể thấy, mặc dù Lý Thất Dạ từng làm hoàng đế, thế nhưng hắn thật sự chưa từng luyện qua hai bí Đấu, Giả của Đấu Thánh vương triều.
- Hoàn toàn chính xác, ta chưa từng luyện hai bí này.
- Hừ, hai bí Đấu, Giả chính là chính thống của Đấu Thánh vương triều. Ngay cả một bí cũng luyện không xong thì có tư cách gì nói chính thống.
Thang Hạc Tường nói lạnh lùng.
Thang Hạc Tường nói vậy là muốn phủ định địa vị hợp pháp của Lý Thất Dạ. Bởi vì mọi người đều biết hai bí Đấu, Giả là bí mật bất truyền của Đấu Thánh vương triều. Nếu như nắm giữ quyền hành mà chưa từng tu luyện một bí nào thì đúng là hết sức nói nổi.
Mà Thang Hạc Tường hắn là người tu luyện bí Giả,
việc này chứng tỏ hắn đạt được chân truyền của Đấu Thánh vương triều. Có thể nói, ngày sau hắn kế thừa hoàng vị cũng là chuyện hợp pháp.
Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm tới Thang Hạc Tường, nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, cười nhạt nói rằng:
- Mặc dù ta chưa từng tu luyện bí nào hết, thế nhưng bí Trận đại thành ở trước mặt ta cũng không có cái gì đáng để khoe khoang cả, tiểu thuật mà thôi.
- Cuồng vọng vô tri.
Binh Trì Hàm Ngọc cười lạnh, khinh thường nói rằng:
- Thiên Trập bí Trận đại thành, giúp hắn có thể điều khiển mọi trận pháp trong thiên hạ, khống chế thiên địa làm đại trận, thành tựu của hắn, người như ngươi làm sao có thể so sánh. Ngươi cũng chỉ biết khoác lác "cửu bí hạ bút thành văn" mà thôi.
- Xem ra ta đây đúng là khoác lác rồi.
Lý Thất Dạ bật cười, nói với Liễu Sơ Tình:
- Nha đầu, ngươi có tin ta có thể hạ bút thành văn cửu bí hay không.
- Tin.
Liễu Sơ Tình không hề do dự, nhẹ nhàng gật đầu. Nàng vô điều kiện tin tưởng Lý Thất Dạ.
- Sư muội, đừng mù quáng.
Nhìn thấy sư muội của mình mù quáng như vậy, Quan Hải Đao Thánh cười khổ, lắc đầu nói rằng:
- Vạn cổ tới này, cũng chí có một hoặc hai người như Cửu Ngưng Chân Đế mới có thể luyện đủ cửu bí, nào có dễ hạ bút thành văn chứ.
Quan Hải Đao Thánh mặc dù không trực tiếp phủ nhận Lý Thất Dạ, thế nhưng cũng gián tiếp không tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ.
- Ý nghĩ hão huyền.
Thang Hạc Tường cười lạnh.
- Hừ, khoác lác thì cũng phải biết hạn độ.
Binh Trì Hàm Ngọc cười lạnh, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói rằng:
- Nếu như ngươi có thể hạ bút thành văn thì chính là vạn cổ kỳ tích.
Trong đám bọn họ, người duy nhất không lên tiếng đó chính là Tần Kiếm Dao. Tần Kiếm Dao nghiêng đầu, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ, có người cười lạnh, khinh thường nói rằng:
- Tên này quá vô tri rồi. Có thể hạ bút thành văn cửu bí, cho mình là ai nha? Cho mình là thủy tổ Cửu Bí hay sao?
- Người nói ra lời này thì ngay cả kiến thức căn bản cũng không có.
Có lão tổ thế gia lắc đầu, không tin tưởng, nói rằng:
- Cửu bí mênh mông ảo diệu cỡ nào, làm gì có ai có thể hạ bút thành văn? Năm đó ngay cả Cửu Ngưng Chân Đế cũng không thể làm được.
- Dù sao cũng là hôn quân hoang đường, hành vi vẫn hoang đường như cũ.
Không ít người lắc đầu. Trước đó mọi người còn tưởng rằng tân hoàng sẽ quật khởi, bây giờ xem ra, tân hoàng vẫn hoang đường như cũ.
- Vạn cổ kỳ tích gì chứ, chỉ là tiện tay mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Tốt, nếu như ngươi thật sự có thể hạ bút thành văn thì Binh Trì Hàm Ngọc ta là người đầu tiên phục ngươi.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc đứng ra, cười lạnh một cái.
- Ta không cần ngươi phục.