Lý Thất Dạ bật cười, cười thật tươi:
- Vậy sao?
Người khó nắm bắt thái độ của Lý Thất Dạ thế nào.
Bách Nhật Đạo Nhân chắp tay cung kính nói:
- Nếu Lý công tử không có gì muốn răn dạy thì bần đạo xin cáo lui. Sau này Lý công tử có gì cần bần đạo cứ ra lệnh một tiếng, bần đạo sẽ vượt lửa qua sông, bất cứ lúc nào bần đạo cũng sẵn sàng dốc sức trâu ngựa bên cạnh Lý công tử.
Nghe Bách Nhật Đạo Nhân nói câu đó mọi người nhìn nhau, rợn tóc gáy, họ đã tuyệt vọng.
Ai đều nghe ra Bách Nhật Đạo Nhân không chỉ nhún nhường Lý Thất Dạ còn ám thị hiệu trung với hắn.
Đổi góc độ suy nghĩ, nếu là họ, có một Trường Tồn Bất Hủ đồng ý hiệu trung với mình, đồng ý làm việc cho mình thì có ai không chịu? Trường Tồn Bất Hủ này tính cách thế nào, có phải là ác ma hay không thì ai thèm để ý chuyện nhỏ đó?
Mọi người nín thở, nếu họ là Lý Thất Dạ thì sẽ từ chối Bách Nhật Đạo Nhân hiệu trung sao?
Nếu là cường cường liên hợp sẽ là chuyện đáng sợ biết bao, e rằng từ nay tất cả đạo thống trong Đế Thống giới không có ngày trở mình, sẽ bị tàn khốc thống trị.
Khi Bách Nhật Đạo Nhân vội vã muốn cáo lui, Lý Thất Dạ vươn tay cười nói:
- Không vội đi.
Bách Nhật Đạo Nhân nói ngay, tư thái nghiêm tốn như người hầu:
- Không biết công tử còn điều gì răn dạy?
Nên biết Bách Nhật Đạo Nhân là Trường Tồn Bất Hủ, giờ lão ăn đạo thống Mộc gia, thực lực tăng mảng lớn nhưng vẫn khiêm tốn trước mặt Lý Thất Dạ, khiến người không dám tưởng tượng.
Đây là điểm thông minh của Bách Nhật Đạo Nhân, lúc trước lão liều mạng đấu với Lý Thất Dạ vì thả dây dài câu cá lớn, khiến Mộc gia chấp nhận dung hợp, cuối cùng lão kéo lưới. Giờ đã thành công, Bách Nhật Đạo Nhân nuốt nguyên đạo thống Mộc gia rồi, mục đích của lão đã hoàn thành thì không cần ở lại đây nữa, không cần thiết tiếp tục đối địch với Lý Thất Dạ.
Huống chi hai lần đánh nhau Lý Thất Dạ bày ra sâu không lường được, Bách Nhật Đạo Nhân không đoán ra nội tình của hắn, thực lực của hắn. Trong mắt tồn tại cường đại như Bách Nhật Đạo Nhân vẫn thấy Đệ Nhất Hung Nhân sâu không lường được. Nên Bách Nhật Đạo Nhân dứt khoát chọn cách lý trí nhất là rời xa Lý Thất Dạ, không đối địch với hắn.
Lý Thất Dạ khoanh tay đứng, mỉm cười nói:
- Răn dạy thì không, ngươi ra tay đi.
Bách Nhật Đạo Nhân biến sắc mặt, sau đó cười khiêm tốn nói:
- Lý công tử nói đùa, công tử là con của trời, con cưng của trời, là chí tôn đại vô địch, là tồn tại tối cao vô thượng. Chút sức còm của ta làm sao dám bất kính với Lý công tử? Xin công tử tha thứ cho bần đạo.
Bách Nhật Đạo Nhân không có chút cốt khí, hoàn toàn không giống Trường Tồn Bất Hủ. Vì bây giờ Bách Nhật Đạo Nhân chưa tiêu hóa đạo thống Mộc gia, lão phải sớm chạy về tiêu hóa đạo nguyên đạo thống Mộc gia thành của mình.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Có nói bùi tai cỡ nào cũng vô dụng. Nếu như ta quyết định giết người thì ngươi có van xin cỡ nào cũng vô ích. Vì vậy ra tay đi, hôm nay ta chém ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó nhiều người không kiềm được khen hay:
- Tuyệt vời!
Nghe Lý Thất Dạ nói câu này mọi người thở phào nhẹ nhõm, trái tim rớt xuống lại. Bọn họ sợ Đệ Nhất Hung Nhân và Bách Nhật Đạo Nhân cường cường liên hợp, giờ hắn nhất quyết chém lão khiến người trong thiên hạ yên lòng.
Có lão tổ giơ ngón cái lên khen:
- Đệ Nhất Hung Nhân đúng là Đệ Nhất Hung Nhân, ghê gớm, một nam nhân chân chính, nam nhi tốt, nên như vậy!
Đám người cười hớn hở khen Lý Thất Dạ luôn miệng:
- Đệ Nhất Hung Nhân vào lúc nào đều bá đạo như vậy, phong tư vô thượng của hắn vĩnh viễn không người sánh
bằng.
Mọi người xem Lý Thất Dạ như chúa cứu thế.
Bách Nhật Đạo Nhân nghe Lý Thất Dạ nói câu đó thì biến sắc mặt lùi một bước, cười gượng bảo:
- Lý công tử nói đùa, ta và công tử không thù không oán cần gì liều sống chết? Nếu Lý công tử còn bực mình vừa rồi bần đạo đụng chạm công tử thì bần đạo xin lỗi công tử. Bần đạo nguyện tặng quà dày xin lỗi công tử cho đến khi nào công tử vừa lòng mới thôi.
Bách Nhật Đạo Nhân đã hạ tư thái xuống thấp nhất, lão sốt ruột muốn rời đi, hiện tại lão hoàn toàn không nắm chắc có thể đánh bại Lý Thất Dạ. Bách Nhật Đạo Nhân muốn đi sớm kiếm chỗ tiêu hóa đạo nguyên, khi đã tiêu hóa hết chiếm lực lượng đạo thống Mộc gia làm của riêng thì lão sẽ càng mạnh. Khi đó từ từ tìm cách giết Lý Thất Dạ cũng không muộn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ngươi hãy bỏ ý định đó đi, hôm nay ta phải chém ngươi. Tính ta không ngại ngươi đối địch với ta, vừa rồi ngươi ăn đạo thống Mộc gia là tự Mộc gia dẫn sói vào nhà, tự tìm diệt vong, nên ta không phải chúa cứu thế. Nhưng ở trong mắt ta thì ngươi đáng chết, vì vậy bây giờ ta muốn giết ngươi. Ta đơn giản muốn giết ngươi, không hơn, không cần lý do khác.
Người trong thiên hạ nghe câu bá đạo của Lý Thất Dạ vào lúc này thấy thật êm tai, nhiều người mặt mày hớn hở cười toe toét.
- Bá đạo quá đi, Đệ Nhất Hung Nhân vẫn là Đệ Nhất Hung Nhân, chỉ cần hắn muốn giết người thì không ai ngăn được.
Nghe Lý Thất Dạ quyết tâm muốn chém Bách Nhật Đạo Nhân thì người trong thiên hạ đều yên lòng, thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn đặt trong tim bỗng chốc biến mất.
Người trong thiên hạ không keo kiệt lời khen, tán thán Lý Thất Dạ:
- Đệ Nhất Hung Nhân là đệ nhất cường giả danh xứng với thực của Đế Thống giới chúng ta, thực lực hay con người đều quang minh lỗi lạc, bá đạo mạnh mẽ. Trên đời này còn ai có thể sánh ngang với Đệ Nhất Hung Nhân?
Nhiều cường giả tu sĩ phụ họa đồng ý:
- Đúng rồi, ta cảm thấy đặt uy danh Đệ Nhất Hung Nhân quá tốt, dễ nghe hơn đệ nhất cường giả nhiều.
Trước đó nhiều người sợ Đệ Nhất Hung Nhân và Bách Nhật Đạo Nhân hợp tác, đặc biệt Bách Nhật Đạo Nhân làm chuyện nuốt đạo thống Mộc gia khiến tất cả rất sợ lão. Lỡ hai người hợp sức thì nguyên Đế Thống giới gặp tia nạn, dù Đệ Nhất Hung Nhân không nuốt đạo thống như Bách Nhật Đạo Nhân đã làm nhưng lão thì có thể.
Nếu Bách Nhật Đạo Nhân bắt tay với Đệ Nhất Hung Nhân thì nguyên Đế Thống giới chẳng còn ai có thể kiềm chế hoặc trấn áp Bách Nhật Đạo Nhân. Khi đến bước đường đó sẽ là tai nạn lớn cho Đế Thống giới.
Khi ấy Bách Nhật Đạo Nhân có thể muốn làm gì thì làm, muốn ăn đạo thống nào thì ăn đạo thống đó, không một đạo thống có thể đối kháng lại lão. Đến tình trạng đó tất cả đạo thống của Đế Thống giới sẽ thành cá nằm trên thớt của Bách Nhật Đạo Nhân, thành thức ăn trong bụng lão.