Có một ngày Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ đi phơi nắng sớm, lại tâm sự chim biển:
- Ài, ta lại không luyện tốt tâm kinh, sư phụ mắng ta ngốc. Ta thật sự ngốc lắm sao? Có phải ta không thích hợp tu luyện?
Hễ gặp chuyện không vui Quách Giai Tuệ sẽ trút tâm sự với Lý Thất Dạ, nàng nói hết những gì mình có cho hắn, xem hắn là người nghe tốt nhất.
Quách Giai Tuệ đang nói buồn phiền của mình thì một thanh âm lạnh nhạt vang bên tai:
- Không chỉ ngươi ngốc, sư phụ của ngươi cũng ngốc không chịu nổi.
Giọng nói đột ngột làm Quách Giai Tuệ đứng tim, nhảy cẫng lên:
- A!!!
Quách Giai Tuệ còn tưởng mình gặp quỷ, vội nhìn quanh. Nhưng bốn phía không có ai, chỉ mình Quách Giai Tuệ và Lý Thất Dạ ở trong sân.
Quách Giai Tuệ nhìn quanh không thấy người nào, lòng sợ hãi run giọng la lên:
- Ai... Ai... Ai vậy?
Lý Thất Dạ mở mắt ra liếc Quách Giai Tuệ một cái:
- Bên cạnh ngươi.
Lý Thất Dạ đột nhiên mở mắt, còn nói chuyện hù Quách Giai Tuệ ngây người:
- Ngươi... ngươi... ngươi tỉnh lại...!
Vì trừ lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ là thấy hắn mở mắt ra, cho đến nay hắn luôn không nhúc nhích, đừng nói mở miệng, hắn từng không chớp mắt cái nào. Giờ Lý Thất Dạ đột nhiên lên tiếng hù Quách Giai Tuệ hết hồn, ngây như phỗng.
Khi tỉnh táo lại không biết sao Quách Giai Tuệ thấy ánh mắt Lý Thất Dạ hơi coi thường, như nhìn xuống nàng, hoặc nên nói là nhìn xuống chúng sinh.
Hắn... Hắn... Hắn là phàm nhân! Quách Giai Tuệ cảm thấy nàng bị ảo giác, chuyện này không thể xảy ra.
Lý Thất Dạ không quan tâm nàng, chậm rãi nhắm mắt lại như đang ngủ.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ mới tỉnh hồn, nhớ trước kia mình có tâm sự, vui buồn hờn giận gì là trút hết cho Lý Thất Dạ nghe, mặt nàng đỏ rực, thế là nàng không có bí mật gì trước mặt hắn rồi.
Quách Giai Tuệ xấu hổ vô cùng, ước gì dưới đất nứt cại khe để nàng chui vào.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nàng muốn chạy trốn cho rồi:
- Ngươi... ngươi... ngươi tỉnh, ta... ta... ta kiếm đồ ăn cho ngươi!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không, tay nghề của nàng dở, kiếm người nấu ngon đi.
Quách Giai Tuệ ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng. Người luôn không nhúc nhích, nói chuyện đột nhiên tỉnh lại, biết nói, nhưng không cảm ơn tiếng nào, còn ghét bỏ tay nghề của nàng. Quách Giai Tuệ rất khó xử, đứng bần thần tại chỗ, không biết đặt tay vào đâu.
Khi Quách Giai Tuệ đứng ngây ra thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt lên tiếng:
- Nàng luyện sai Đại Hoang Tâm Kinh, không chỉ nàng ngốc mà sư phụ truyền dạy thứ đó xem nó như khuôn vàng thước ngọc, chính mình không đi tham ngộ. Sư phụ của nàng ngốc hết sức, Thái Hoang Tâm Kinh mà tham ngộ hỏng bét, nếu lão già còn sống chắc sẽ bị đồ ngu làm tức chết.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần căm giận nói, bất bình cho sư phụ mình:
- Sao... sao... sao ngươi có thể nói như vậy!
Mặc dù thiên phú của nàng không được tốt lắm, tu luyện cũng bình bình, nhưng sư phụ quan tâm chăm sóc nàng, không vì nàng tu luyện kém mà trừng phạt nàng. Nên khi Lý Thất Dạ nói Quách Giai Tuệ ngốc thì nàng không phật lòng, nhưng nói xấu sư phụ đã chọc giận nàng.
Ong ong ong ong ong!
Quách Giai Tuệ chưa phản ứng lại, Lý Thất Dạ tùy tay chỉ một cái, một pháp tắc mảnh nhỏ đánh trúng giữa trán chui vào thức hải của nàng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một Đại Hoang Tâm Kinh hoàn chỉnh mở ra trong thức hải của nàng. Chân ngôn diễn sinh, ảo diệu diễn biến, vang lên từng tiếng giảng kinh.
Đối với Quách Giai Tuệ vốn nên là tiếng giảng kinh vô cùng thâm ảo khó hiểu nhưng nghe xong thấy đơn giản dễ hiểu, cực kỳ giản đơn, nhiều áo nghĩa nàng nghe liền hiểu rõ. Quách Giai Tuệ
cẩn thận đối chiếu Đại Hoang Tâm Kinh lúc trước tu luyện chợt nhận ra Đại Hoang Tâm Kinh cũ có trăm ngàn chỗ hở, các loại sai lầm.
Trong phút chốc Đại Hoang Tâm Kinh bị Đại Hoang Tâm Kinh vô cùng ảo diệu mê hoặc, đời nàng lần đầu tiên biết đại đạo tuyệt đẹp như vậy, không khô khốc khó hiểu như nàng nghĩ.
Đại Hoang Tâm Kinh là công pháp Quách Giai Tuệ tu luyện, tâm kinh cơ bản của Tiên Ma đạo thống, do Trường Sinh Lão Nhân truyền xuống. Nghe đồn Đại Hoang Tâm Kinh là một trong các tâm kinh Trường Sinh Lão Nhân tế luyện cho của Tiên Ma đạo thống.
Từ khi Quách Giai Tuệ bái vào Hộ Sơn tông luôn tu luyện Đại Hoang Tâm Kinh, nhưng tiến độ không được tốt lắm, thành tựu có hạn. Bởi vậy Quách Giai Tuệ mãi không thể tu luyện thêm công pháp mạnh nào khác.
Với Lý Thất Dạ thì Đại Hoang Tâm Kinh chẳn đáng gì, ngày thường nghe Quách Giai Tuệ tâm sự, nói mấy câu tâm pháp khẩu quyết là hắn đã nhìn thấu ảo diệu của Đại Hoang Tâm Kinh.
Nên biết trên cõi đời không ai hiểu rõ Trường Sinh Lão Nhân, hoặc nên nói là Trường Sinh Tiêu Thị nhiều hơn hắn. Bọn họ cùng tồn tại trăm ngàn vạn năm, không ai hiểu rõ Trường Sinh Lão Nhân nhiều hơn Lý Thất Dạ. Huống chi miễn Lý Thất Dạ muốn thì rất dễ tạo ra tâm pháp đại đạo của một đạo thống.
Chuyện này cực kỳ dễ dàng với Lý Thất Dạ, chỉ tiện tay. Nhưng với Quách Giai Tuệ là việc lớn lao vô cùng, ảnh hưởng cả đời nàng.
Trong khoảnh khắc đó Quách Giai Tuệ cảm giác như có cánh cửa mở ra trong thức hải của nàng, khiến nàng biết được thế giới chưa từng thấy. Cánh cửa chiếu sáng đời nàng, thắp sáng tương lai của nàng.
Trước đó Quách Giai Tuệ loay hoay tu luyện, khổ sở tu luyện Đại Hoang Tâm Kinh mãi không xong. Nhưng giờ phút này nàng nếm đủ ngũ vị, từ từ tham ngộ ảo diệu trong dó, Quách Giai Tuệ nhìn thấy hy vọng phía trước con đường tu đạo, khiến nàng càng quyết tâm hơn, có can đảm tiếp tục đi tới.
Một lúc lâu sau Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần từ áo nghĩa vô cùng tuyệt vời của Đại Hoang Tâm Kinh.
Quách Giai Tuệ vội vàng cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
- Đa... đa tạ tiền... tiền bối chỉ điểm.
Khi xưng hô Lý Thất Dạ, Quách Giai Tuệ do dự không biết nên gọi thế nào, cuối cùng kêu tiếng tiền bối.
Mặc dù trông Lý Thất Dạ rất trẻ tuổi nhưng lúc này Quách Giai Tuệ không dám mạo phạm.
Quách Giai Tuệ ngốc mấy lúc này cũng hiểu rằng Lý Thất Dạ không phải phàm nhân, hắn là cao nhân, cho dù hắn không thể động đậy thì vẫn là cao nhân sâu không lường được. Không thì tại sao Lý Thất Dạ chỉ thoáng một cái đã đọc hiểu ảo diệu Đại Hoang Tâm Kinh của họ?
Quách Giai Tuệ vái liên tục, Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn không nhúc nhích, không chớp mắt cái nào, không nhìn nàng, không để ý nàng.