Quách Giai Tuệ không biết tình huống của Lý Thất Dạ ra sao, không rõ tại sao hắn không nhúc nhích, có lý do gì chăng? Quách Giai Tuệ rất tò mò nhưng không dám hỏi tới nữa. Mà dù Quách Giai Tuệ có hỏi Lý Thất Dạ cũng không trả lời.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Quách Giai Tuệ cùng hắn phơi nắng, xong nàng đẩy hắn về phòng.
Những ngày tiếp theo Lý Thất Dạ không nhúc nhích, như đang ngủ, không khác gì lúc trước, giống người thực vật. Quách Giai Tuệ biết Lý Thất Dạ không phải người thực vật, nhưng nàng rất tò mò tại sao hắn không động đậy.
Quách Giai Tuệ như thường ngày tiếp tục chăm sóc Lý Thất Dạ, có điều sau lần đó nàng ít nói hơn, vì biết Lý Thất Dạ không phải người thực vật, nàng không dám tâm sự vui buồn hơn giận như trước nữa.
Sau khi Lý Thất Dạ đưa một pháp tắc truyền ảo diệu Đại Hoang Tâm Kinh cho nàng, khiến Quách Giai Tuệ được ích lợi không nhỏ. Trong thời gian ngắn ngủi Quách Giai Tuệ hoàn toàn tham ngộ ảo diệu của Đại Hoang Tâm Kinh, nàng tu luyện suôn sẻ hơn.
Sau khi tham ngộ Đại Hoang Tâm Kinh khiến Quách Giai Tuệ tu luyện tiến bộ rất lớn, đạo hạnh tiến nhanh hơn, lúc tu luyện công pháp khác như cá gặp nước.
Trong thời gian ngắn đạo hạnh của Quách Giai Tuệ tăng vùn vụt, vượt qua nhiều đồng môn sư huynh đệ.
Trông thấy Quách Giai Tuệ tiến bộ như vậy sư phụ của nàng khen không ngớt, cho rằng đây là kỳ tích lớn, nàng được chân truyền của mình.
Đạo hạnh có tiến triển lớn khiến Quách Giai Tuệ rất vui vẻ, càng tu luyện suôn sẻ.
Đêm nay Quách Giai Tuệ như mọi ngày ở trong sân cùng Lý Thất Dạ ngắm sao dưới bầu trời đêm. Bình thường Quách Giai Tuệ sẽ tâm sự nhiều việc của mình cho Lý Thất Dạ nghe, nhưng sau lần trước hắn thức tỉnh thì nàng cẩn trọng nhiều hơn, không dám tâm sự, sợ làm ồn hắn.
- Tại sao không nói chuyện?
Câu hỏi đột ngột làm Quách Giai Tuệ giật nảy mình, nếu không có kinh nghiệm lần trước thì nàng còn tưởng gặp quỷ.
- Tiền... tiền bối... tiền bối tỉnh... tỉnh... tỉnh lại?
Quách Giai Tuệ cho rằng Lý Thất Dạ chìm vào ngủ say bây giờ mới tỉnh.
Lý Thất Dạ nằm trong xe lăn, lạnh nhạt nói:
- Trước kia nàng lải nhải không ngừng, sao dạo gần đây yên lặng?
Quách Giai Tuệ nhút nhát luống cuống, cuối cùng lắp bắp nói:
- Ta... ta... ta sợ ồn tiền bối, sợ... sợ... sợ quấy rầy tiền bối.
Lý Thất Dạ mở mắt liếc Quách Giai Tuệ một cái, lạnh nhạt nói:
- Đạo tâm của ta không phải ngươi nói dăm ba câu có thể quấy rầy. Về sau có cái gì thì nói cái đó đi, giống như trước kia vậy.
Quách Giai Tuệ bối rối, cúi đầu nói:
- Ta... ta... ta ghi nhớ lời của tiền bối.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại:
- Ta mới mười tám tuổi, đừng kêu tiền bối, gọi công tử.
Quách Giai Tuệ hết hồn, buồn cười mà không dám cười, nhưng bất giác khóe môi cong lên.
Quách Giai Tuệ ngoan ngoãn gật đầu nói:
- Đúng vậy, công tử.
Không hiểu sao ở trước mặt Lý Thất Dạ bất giác Quách Giai Tuệ rất ngoan, nói gì nghe nấy. Dù Lý Thất Dạ nằm trên xe lăn không nhúc nhích nhưng nàng vẫn răm rắp nghe lệnh. Dường như Lý Thất Dạ bẩm sinh đã có khí tràng cao hơn bất cứ sinh linh nào, khiến người tuân theo. Nhưng trông hắn thật bình thường, không có gì lạ, không toát ra khí thế cao cao tại thượng.
Cảm giác này làm Quách Giai Tuệ thấy lạ lùng.
Từ sau cuộc đối thoại này, tuy chỉ vài câu ít ỏi vẫn làm Quách Giai Tuệ thoải mái nhiều, nàng dần thói quen Lý Thất Dạ, bất giác họ trở lại trạng thái trước kia.
Quách Giai Tuệ như bình thường chăm sóc Lý Thất Dạ, có chuyện hoặc không đều sẽ lải nhải nói với hắn, chia sẻ nhiều điều của mình, trút tâm sự vui buồn cho hắn.
Nhưng từ lần trước tỉnh lại
Lý Thất Dạ không có động tĩnh gì nữa, không có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn ngủ say.
Dĩ nhiên chỉ có Quách Giai Tuệ thấy vậy, nàng cho rằng Lý Thất Dạ rơi vào ngủ say.
Quách Giai Tuệ không biết lần sau Lý Thất Dạ tỉnh lại sẽ là khi nào, nàng rất muốn giúp đỡ hắn nhưng không biết làm sao, đành bất lực. Quách Giai Tuệ càng không rõ tại sao Lý Thất Dạ ngủ say.
Từng ngày trôi qua, Lý Thất Dạ không có động tĩnh gì, không quan tâm Quách Giai Tuệ, đạo tâm dốc hết sức trấn áp luyện hóa tồn tại khủng bố.
Quách Giai Tuệ thói quen ngày tháng Lý Thất Dạ ngủ say, mỗi ngày chăm sóc hắn như thường khi.
Hôm nay Quách Giai Tuệ mang về một cô nương, là đồng môn sư tỷ của nàng. Cô nương mặc áo đỏ, lớn hơn Quách Giai Tuệ một chút, rất xinh đẹp, lời ăn tiếng nói quyến rũ đa tình, nhan sắc đẹp hơn Quách Giai Tuệ nhiều.
Quách Giai Tuệ mang cô nương này về, giới thiệu cho Lý Thất Dạ:
- Công tử, đây là sư tỷ của ta.
Cô nương vội khom người vái hướng Lý Thất Dạ, cung kính nói:
- Công tử.
Nhưng Lý Thất Dạ không đáp lại, vẫn nằm trên xe lăn, cứ như phế nhân đang ngủ.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, cô nương hoang mang nhìn Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ không nói nhiều, chỉ kéo cô nương ra nói nhỏ:
- Nấu đồ ăn đi.
Sau đó hai cô nương vào phòng bận rộn.
Cô nương này cũng là đệ tử của Hộ Sơn tông, sư tỷ của Quách Giai Tuệ, tên Triệu Trí Đình.
Triệu Trí Đình là bằng hữu thân nhất của Quách Giai Tuệ trong Hộ Sơn tông, là tỷ muội tốt. Triệu Trí Đình bái vào Hộ Sơn tông sớm hơn Quách Giai Tuệ, trong sư môn nàng là đại sư tỷ của Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ ở trong tông môn biểu hiện bình thường, một đệ tử cực kỳ tầm thường, không nhiều đồng môn sư huynh sư tỷ chú ý đến nàng. Chỉ có Triệu Trí Đình luôn chăm sóc Quách Giai Tuệ như tỷ tỷ ruột, nhiều chuyện giúp đỡ nàng. Nên Quách Giai Tuệ và Triệu Trí Đình dần thành bằng hữu, tỷ muội tốt.
Cho đến nay thiên phú của Triệu Trí Đình tốt hơn Quách Giai Tuệ, đạo hạnh cũng cao hơn. Nhưng dạo này đạo hạnh của Quách Giai Tuệ tiến bộ rất nhanh, vượt qua nhiều đồng môn sư huynh đệ, sắp bắt kịp Triệu Trí Đình, điều này khiến nàng lấy làm kỳ lạ.
Quách Giai Tuệ tiến bộ đạo hạnh nhanh khiến Triệu Trí Đình lấy làm lạ. Hai người tình cảm rất tốt, Quách Giai Tuệ đột nhiên thay da đổi thịt, làm bằng hữu tốt, Triệu Trí Đình dễ dàng nhận ra.
Triệu Trí Đình hỏi, Quách Giai Tuệ không dám tùy tiện lộ ra việc này, hay nói cho người ngoài biết. Ban đầu bị Triệu Trí Đình dò hỏi, Quách Giai Tuệ nói năng thận trọng, không dám nói ra.
Gần đây Triệu Trí Đình gặp bình cảnh trong tu luyện, trì trệ, bị nhiều đồng môn vượt mặt. Triệu Trí Đình xông quan nhiều lần mà không cách nào đột phá bình cảnh, nàng rất buồn phiền.