Đối mặt lời của người mang tin tức, tất cả mọi người ngừng thở.
- Tiền bối nói tới thế giới mới, đó là thế giới như thế nào?
Vẻ mặt Thái Duẫn Hỉ ngưng trọng, từ từ nói.
- Thế giới vĩnh hằng tuyên cổ, khởi nguyên của nó nằm ở sâu trong nội tâm của ngươi, là thế giới mà ngươi khát vọng, nó sẽ cho ngươi nhìn
thấy bản ngã chân chính.
Người mang tin tức nói tới đây, nghe thì rất có đạo lý, chữ chữ như ngọc.
Rất nhiều lão tổ Trường Tồn đứng xa trông xem thế nào, sau khi nghe
xong lại rùng mình, không thể phủ nhận, ngôn từ của đối phương rất mê
hoặc lòng người.
- Tiền bối nói thế giới vĩnh hằng tuyên cổ, đó chính là hắc ám sao?
Thái Duẫn Hỉ với tư cách là một Trường Tồn chí tôn, hắn làm sao không rõ đạo lý trong đó, hắn có cái nhìn xa hơn các tu sĩ khác.
- Đó chỉ là một xưng hô mà thôi.
Người mang tin tức nói:
- Quang minh cũng tốt, hắc ám cũng được, chẳng qua là một loại phân
chia của người phàm tục, cũng không có đúng sai gì đáng nói, cũng không
phải ai là chính nghĩa, ai là tà ác. Quang minh và hắc ám đều là một
loại lực lượng, nguồn gốc đến từ nội tâm của chúng ta, nó là tốt hay là
xấu, không phải bản thân của chúng, mà là chính chúng ta.
Cố nhân trở về, rất nhiều lão tổ, Trường Tồn đều đoán ra được, nhưng
rất nhiều người vẫn ôm một tia hi vọng, trong nội tâm cũng còn một ít
may mắn, hi vọng chuyện như vậy không xảy ra.
Nhưng, thời điểm chính miệng người trước mặt lên tiếng, một tia hi
vọng còn sót lại trong lòng mọi người biến mất, cũng không còn tâm tình
may mắn, chuyện bọn họ sợ nhất vẫn xảy ra.
Thử nghĩ xem, có một ngày như vậy, Thủy tổ chính mình tôn kính nhất,
sùng bái nhất lại rơi vào hắc ám, từ nay về sau rơi vào tay giặc, đây là việc làm người ta khó chịu cỡ nào, đối với rất nhiều con cháu đệ tử,
một ít tưởng tượng còn sót lại cũng tan biến.
- Hắc ám chính là hắc ám, không thể dùng từ ngữ hoa mỹ nào để tô vẽ nó đẹp hơn cả.
Thái Duẫn Hỉ lạnh lùng nói, vẻ mặt đầy kiên định:
- Rơi vào tay giặc, rơi vào hắc ám, ngươi đã không còn là tộc ta, không phải tộc ta, ngươi tất có dị tâm, đáng tru!
Thái độ của Thái Duẫn Hỉ rất kiên định, rất rõ ràng, Thái Duẫn Hỉ
canh giữ tiền tuyến quan trọng nhất của Tiên Thống giới, thời điểm hắn
nói ra việc này, thời điểm hắn tỏ thái độ, ở mức độ nào đó cũng đại biểu thái độ của Tiên Thống giới.
- Nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí, không miễn cưỡng.
Người mang tin tức không tức giận, từ từ nói:
- Nếu không thần phục, vậy thì dùng vũ lực giải quyết, đến lúc đó, tin tưởng các ngươi không nguyện ý nhất nhìn thấy.
Hắn nói rất bình tĩnh nói rất nhẹ, nhưng rất nhiều lão tổ, Trường Tồn đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, trong nội tâm không biết bao nhiêu lão tổ, Trường Tồn rung
động, thử nghĩ xem, nếu có một ngày như vậy, chính mình phải đối đầu với tổ tiên, phải liều ngươi chết ta sống với tổ tiên, đây là chuyện đáng
sợ cỡ nào.
- Vãn bối không rõ.
Cho dù là đại chiến tướng, trong nội tâm Thái Duẫn Hỉ vẫn có nghi hoặc, nói:
- Tiền bối chính là Thuỷ tổ, tin tưởng không chỉ có một mình tiền bối là Thuỷ tổ. Các vị tiền bối đều là nhân vật quát tháo phong vân, vô
địch trên đời, thậm chí đã thành lập công tích hiển hách. Các vị tiền
bối đã nhìn thấy các loại sóng gió, vì sao tiền bối lại dao động nhân
tâm?
Thái Duẫn Hỉ nói rất uyển chưởng, hắn không có nói thẳng vì cái gì bọn họ rơi vào hắc ám.
Thái Duẫn Hỉ nói lời này là lời các lão tổ, Trường Tồn muốn hỏi, bọn
họ muốn biết đáp án, dù sao, trong suy nghĩ hậu thế, Thuỷ tổ đã là vô
địch trên đời.
Trên thực tế đúng là như thế, trong thời đại của bọn họ, những Thuỷ
tổ này đều là chúa tể thời đại, bọn hắn đã từng quét ngang cửu thiên
thập địa, đã từng vô địch trên đời, tung hoành thập phương.
Không nói quá lên chút nào, mỗi một người có thể trở thành Thuỷ tổ
đều có đạo tâm kiên định, nếu không, bọn họ không thể tiến xa trên con
đường tìm đại đạo.
Nhưng, chính Thuỷ tổ vô địch như thế, từng vị Thuỷ tổ đều có đạo tâm
kiên định lại rơi vào hắc ám, từ nay về sau rơi vào tay giặc, đáng sợ
hơn là, hôm nay mang binh trở về, bọn họ lại đánh vào thế giới của mình, đây là việc đáng sợ cỡ nào.
Đây là việc người thế gian nghĩ mãi mà không rõ, bọn họ không rõ Thuỷ tổ của mình đã trải qua cái gì, tại sao lại sa đọa nhập hắc ám.
- Thế giới quá lớn!
Người mang tin tức nói:
- Người giỏi còn có người giỏi hơn. Chúng ta chỉ là chúng sinh, cũng là con sâu cái kiến.
Thời điểm người mang tin tức nói ra những lời này, không vui vẻ, cũng không buồn phiền, thậm chí là thập phần bình tĩnh.
Nói một cách bình tĩnh, thời điểm lời này lọt vào tai mọi người, rất
nhiều người nổi da gà, thậm chí toàn thân lạnh buốt, giống như rơi vào
hầm băng.
Thử nghĩ xem, Thuỷ tổ là tồn tại vô địch, mình chỉ là con sâu cái
kiến thôi, nếu như Thuỷ tổ là con kiến hôi, như vậy, bọn họ làm cái gì?
Không có ai biết Thuỷ tổ tiến vào Bất Độ Hải đã trải qua kinh cái gì,
nhưng bọn họ có thể khẳng định, trong Bất Độ Hải, bọn họ đã từng trải
qua sự việc không tưởng tượng nổi.
- Tiền bối, không phải chúng ta cuồng vọng tự đại.
Đương nhiên Thái Duẫn Hỉ không sợ, hắn trầm giọng nói:
- Thế giới có lớn, địch nhân có mạnh hơn nữa cũng không thể chinh
phục Tam Tiên giới của chúng ta, trăm ngàn vạn năm qua đi, cường giả Tam Tiên giới chúng ta xuất hiện lớp lớp, chúng ta có Thuỷ tổ vô cùng kinh
diễm, từng có tồn tại vô địch tuyệt thế, chúng ta có thập đại Thuỷ tổ...
Thái Duẫn Hỉ nói như vậy cũng làm không ít lão tổ, Trường Tồn âm thầm gật đầu, dù sao, trăm ngàn vạn năm qua đi, Tam Tiên giới bọn họ xuất
hiện quá nhiều tồn
tại vô địch, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Tam Tiên giới bọn họ cũng có thể vượt qua, cho dù là tai nạn đáng sợ, Tam Tiên
giới bọn họ đều có thể vượt qua.
- Vâng, chúng ta đã xuất hiện quá nhiều thiên tài kinh diễm tuyệt thế.
Người mang tin tức gật đầu, nói ra:
- Thời đại kinh diễm, nam nhi quát tháo phong vân, thời đại sóng dậy…
Nói đến đây, những người mang tin tức cảm khái, dường như đang hồi tưởng lại năm tháng trước kia.
Vẻ mặt của người mang tin tức làm mọi người rung động, kể cả Thái
Duẫn Hỉ, không hề nghi ngờ, người mang tin tức cũng là một vị Thuỷ tổ,
hơn nữa, hắn còn là Thủy tổ vô địch.
Vào lúc đó, trong nội tâm Thái Duẫn Hỉ âm thầm đánh giá vị Thuỷ tổ trước mặt, chỉ sợ đó là một Thủy tổ cấp bậc Tiên Thống.
Nghĩ tới đây, không biết có bao nhiêu người đổ mồ hôi lạnh, một Thủy
tổ cấp bậc Tiên Thống cũng rơi vào hắc ám, trở thành nanh vuốt, đây là
việc đáng sợ thế nào!
Nghĩ tới đây, có bao nhiêu lão tổ, Trường Tồn cảm thấy sợ hãi, thậm chí có không ít người sợ hãi mềm nhũn cả chân.
Thử hỏi xem, một vị Thủy tổ cấp bậc Tiên Thống trở về, hắn muốn động
thủ với Tiên Thống giới, nhìn khắp cả Tiên Thống giới, có ai người có
thể ngăn cản? Hơn nữa, không phải chỉ có một Thuỷ tổ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả lão tổ Trường Tồn, trong lòng
bọn họ âm thầm cầu nguyện, hi vọng Thiên Tiệm có thể đở nổi, nếu không,
Tiên Thống giới xong rồi, chỉ sợ cả Tam Tiên giới sẽ tan vỡ.
- Nhưng, thế thì sao?
Vào lúc này, người mang tin tức thu hồi suy nghĩ, ánh mắt của hắn ngưng trọng, nói:
- Thế giới to lớn vượt quá ngươi tưởng tượng. Ngươi là một Trường Tồn chí tôn, đặt ở Tiên Thống giới đúng là khó lường, nhưng trong thế giới
mênh mông kia, ngươi chỉ là hạt bụi mà thôi. Trong thiên ngoại, Tam Tiên giới của chúng ta chỉ là khối thịt mỡ mà thôi.
Nói đến đây, người mang tin tức dừng một chút, từ từ nói:
- Nếu không chống cự, hiện tại thần phục còn kịp, đây là đường ra duy nhất của Tam Tiên giới chúng ta.
Người mang tin tức nói xong, mọi người im lặng. Một vị Thuỷ tổ rơi
vào hắc ám, có lẽ sẽ làm người ta phỉ nhổ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, một
vị Thủy tổ cấp bậc Tiên Thống đáng sợ cỡ nào, cường đại cỡ nào, nhưng
bọn họ còn sa đọa rơi vào tay giặc, thử nghĩ xem, thế gian còn ai có thể đối kháng? Vào lúc đó, không ít lão tổ, Trường Tồn mê mang, thậm chí
trong nội tâm cũng tuyệt vọng.
Thái Duẫn Hỉ hít sâu một hơi, vẻ mặt hắn ngưng trọng, nói ra:
- Có lẽ, ta chỉ là hạt bụi bậm mà thôi, nhưng ta sẽ không buông tha!
Ta gánh vác trách nhiệm thủ hộ Tam Tiên giới. Ta là con cháu Tam Tiên
giới, ta sống ở đây, cũng chết tại đây, nơi này chính là nhà của ta, ta
tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ thù chà đạp nhà của ta! Cho nên, về công
về tư, ta sẽ không buông tha, thề sống chết thủ hộ Tam Tiên giới, cho dù cuối cùng có chết trận cũng không nhượng bộ nửa bước!
Thái Duẫn Hỉ nói năng khí phách.
Thái Duẫn Hỉ nói cả buổi giống như chuông lớn gõ vang trong nội tâm lão tổ, Trường Tồn, tất cả mọi người tỉnh táo lại.
Vào lúc đó, bọn họ cũng xua tan mê mang trong lòng.
- Đúng vậy, đây là nhà chúng ta, tuyệt đối không cho phép ác ma chà đạp!
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít lão tổ, Trường Tồn đều tán thành lời của Thái Duẫn Hỉ.
- Chúng ta tuyệt đối không thể nhượng bộ, nếu không, thế gian sẽ
không có nơi cho chúng ta dung thân, sẽ không có không gian cho con cháu chúng ta sinh tồn. Rất nhiều lão tổ, Trường Tồn siết chặc nắm đấm.
- Chỉ sợ đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, chúng ta cũng không thể nhìn hậu nhân bị hắc ám nô dịch.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu lão tổ, Trường Tồn sinh ra chiến ý.
Cho dù bọn họ đối mặt với nguy hiểm thế nào, địch nhân cường đại ra
sao, cho dù là tổ tiên bọn họ, cho dù là Thuỷ tổ của bọn họ, bọn họ đều
muốn đánh một trận đến cuối cùng! Bọn họ không có lựa chọn khác, nếu như bọn họ lựa chọn nhượng bộ, chỉ sợ từ nay về sau, hậu nhân sẽ rơi vào
tay giặc, triệt để rơi vào hắc ám, trở thành nô lệ của hắc ám.
- Dũng khí đáng khen, ta kiêu ngạo vì các ngươi.
Người mang tin tức gật đầu, nói ra:
- Vậy thì chiến đi, hi vọng các ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng!