Thiên địa sụp đổ, đại đạo tịch diệt, tất cả đều hóa thành tro bụi, đây
là trận chiến diệt thế, uy lực chiến tranh đã vượt qua sự tưởng tượng
của bọn họ.
Chiến tranh đáng sợ như thế, nếu như phát sinh trong bất cứ thế giới nào trong ba ngàn đại thế giới, toàn bộ thế giới sẽ tan thành mây khói, thậm chí có khả năng toàn bộ ba ngàn thế giới cũng biến thành phế tích trong trận chiến tranh này.
Đây là thế giới bên
ngoài thế giới của bọn họ, cũng cách xa ba ngàn đại thế giới, không nằm
trong ngũ hành, cho dù thế giới bị hủy diệt cũng là thế giới trống rỗng
lúc trước.
Mặc dù là như thế, trong đại chiến khủng bố như thế,
thế giới tử vong cũng bị đánh nát nhiều lần, ở chỗ này, không có không
gian, không có thời gian, không có bất cứ sinh linh nào, ngay cả thế
giới cũng đã chết.
Chỉ có tồn tại như vô thượng khủng bố mới có thể sống trong thế giới ngày.
Hiện tại, Lý Thất Dạ đứng trong hư không, toàn thân hắn là máu, thân thể hắn máu tươi đầm đìa, giống như hắn bước ra từ ao máu.
Đáng sợ nhất là, toàn thân Lý Thất Dạ có máu tươi giao thoa, không có một
khối huyết nhục nguyên vẹn, bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải giật
mình.
Vào lúc đó, lồng ngực Lý Thất Dạ bị đánh nát, mi tâm bị chém nát, cánh tay bị gãy, bả vai bị xuyên thủng...
Thương thế trên người Lý Thất Dạ quá kinh khủng, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng
sợ hãi, nhìn thương thế trên người hắn, chỉ cần đụng nhẹ một cái là đổ
nát.
Mặc dù là như thế, Lý Thất Dạ vẫn đứng thẳng không ngã,
giống như thương thế khủng bố như thế không phải hắn bị thương, giống
như vết thương nhỏ không có ý nghĩa.
Lúc này, mặc dù Lý Thất Dạ
mạnh hơn nữa, hắn cũng không thể cải tạo thân thể của mình, bởi vì đây
là bị thương trí mạng, cho dù tái tạo thân thể cũng không làm nên việc
gì.
Trên mặt đất có không ít binh khí nứt vỡ, có từng kiện từng
kiện tiên bảo vô thượng vỡ nát, cũng có vô số tinh thạch bị ép khô trở
thành phế thạch.
Đại chiến khủng bố như thế, từng kiện từng kiện tiên binh kinh thiên tan vỡ, vô số tài nguyên, thủ đoạn vô tận, tất cả
đều tiêu hao trong đại chiến khủng bố kia.
Nhìn tiên binh tan vỡ trên mặt đất, tài nguyên bị ép khô, những thứ này không chỉ thuộc về
một mình Lý Thất Dạ, còn có những vô thượng khủng bố lưu lại.
Trừ chuyện đó ra, có vô thượng khủng bố thân thể khổng lồ bị hắn chém giết, nếu như không bị luyện hóa, thi thể của bọn họ sẽ chìm xuống, sẽ không
ngừng trôi trong không gian, liên tục rơi xuống ba ngàn đại thế giới.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Cửu giới, thập tam châu có thể nhìn thấy vô số thiên thi rơi từ trên trời xuống.
Lý Thất Dạ đánh đến mức thiên địa sụp đổ, chém giết một lại một vô thượng
khủng bố, đương nhiên, trong chiến tranh tàn khốc đó, Lý Thất Dạ cũng
trả cái giá to lớn.
Vào lúc đó, chung quanh Lý Thất Dạ xuất hiện nhiều thân thể to lớn, Lý Thất Dạ đã bị một đám vô thượng khủng bố vây quanh.
Mặc dù như vậy, các vô thượng khủng bố cũng trả giá quá lớn, lúc này, vô
thượng khủng bố còn sống bị đánh nát đầu, có thân thể bị xé nát, cũng có chỉ lưu lại một nửa thân thể... Cảnh tượng vô cùng tàn khốc.
Một vô thượng khủng bố thân thể cực lớn vươn tay hái mặt trời, bọn họ chính là quái vật khổng lồ.
Thời điểm bị một đám vô thượng khủng bố vây quanh, Lý Thất Dạ nhỏ bé như con kiến hôi.
Lý Thất Dạ vẫn đứng thẳng tại chỗ, cho dù hắn nhỏ bé nhưng có thể một đánh mười!
Những vô thượng khủng bố vây công Lý Thất Dạ, trong đó có một vô thượng khủng bố nhỏ nhất, hắn cao tương đương Lý Thất Dạ.
Hơn nữa trong các vô thượng khủng bố, người nọ là vô thượng khủng bố duy nhất có hình người.
Vô thượng khủng bố này là một lão giả, lão giả mặc một thân áo đay, áo đay vừa cũ vừa nát, nhìn thấy áo đay trên người hắn, người không biết nhìn
hàng còn tưởng rằng hắn chính là ăn mày.
Lão giả này gầy gò như
bộ xương, vừa nhìn đã biết không được ăn uống nhiều năm, người ta sẽ cảm thấy lão giả này không thể sống tới ngày mai.
Lão giả có đôi mắt lõm sâu, có thể nhìn thấy xương cốt hốc mắt, hắn có dáng vẻ da bọc xương, hắn không khác gì quỷ đói.
Nhưng hai mắt lõm sâu của lão giả lại bắn ra hào quang đáng sợ, thời điểm hào quang này xuất hiện có thể thôn thiên phệ địa, cái gì Tiên Đế, cái gì
Thuỷ tổ, cái gì tồn tại vô địch, ánh mắt của lão giả có thể thôn phệ tất cả không sót lại thứ gì.
Vào lúc đó, lão giả này đứng trước một đám vô thượng khủng bố, các vô thượng khủng bố khác có thân thể to lớn, bọn họ cực mạnh nhưng lại không dám vượt quá giới hạn.
Răng rắc…
Vào lúc này có một vô thượng khủng bố nhai nuốt huyết nhục tươi mới, nói ra:
- Ăn ngon, mỹ vị!
Nói xong, ánh mắt của đáng sợ của hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Đúng vậy, hắn đang nhai thịt lấy được trên người Lý Thất Dạ.
Nhưng đối với vô thượng khủng bố kia, Lý Thất Dạ không quan tâm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão giả.
Đúng vậy, lão nhân trước mặt chính là tồn tại cường đại nhất trong các vô
thượng khủng bố, hắn không có xưng hô, Lý Thất Dạ cũng không có hỏi hắn, chỉ có điều, các vô thượng khủng bố khác gọi hắn là “lão đầu”!
Lão nhân này chính là giọng nói sâu trong hắc ám, hắn rất đáng sợ, rất
khủng bố, hắn cũng là người lưu lại nhiều vết thương trên người Lý Thất
Dạ.
- Nơi này không có thời gian, cũng không có năm tháng.
Lão nhân kia nói:
- Không biết bao nhiêu năm qua đi, lại có người gây tổn thương cho ta.
Tuy lão
nhân này rất khủng bố nhưng hắn vẫn bị thương, vai trái bị một đao đâm thủng, máu tươi chảy ròng.
So với Lý Thất Dạ toàn thân không có nơi nào tốt, thương thế của lão nhân này không có gì.
- Tổn thương ngươi không tính là việc gì lớn, hôm nay, ta muốn chém ngươi.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, hắn rất thản nhiên, mặc dù toàn thân hắn bị
thương, thân thể như rã rời nhưng hắn không cau mày một cái, hắn đứng
thẳng tại chỗ như tồn tại vô địch vĩnh hằng.
- Ngươi có thực lực này.
Lão nhân nói ra, hắn nói chuyện khí lực không đủ, nghe giống như lão giả có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn đáng sợ, hắn có thể làm ba ngàn đại thế giới run rẩy, tồn tại như hắn há miệng có thể nuốt ba ngàn đại thế giới.
- Hôm nay ngươi không có cơ hội này.
Lão đầu nói:
- Chúng ta không chỉ muốn chém giết ngươi, còn muốn chặt ngươi thành từng khúc, xé huyết nhục của ngươi ăn, sẽ không lưu xương cốt hay cặn bã.
Lão giả suy yếu lại có thể nói ra những lời máu tanh đầm đìa, nghĩ tới cảnh tượng lão giả cặm xương cốt của Lý Thất Dạ, nhiều người cảm thấy run
rẩy và hoảng hốt.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười lớn, hắn không quan tâm, nói:
- Các ngươi có cơ hội mới được.
- Chúng ta chia phần đi!
Một vô thượng khủng bố quát to một tiếng, các vô thượng khủng bố khác đều
nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, vào lúc này, mọi người có thể nghe thấy
tiếng nuốt nước bọt.
- Ta muốn đạo tâm của hắn!
Có vô thượng khủng bố nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Cũng có vô thượng khủng bố nuốt từng ngụm nước bọt, nói ra:
- Ta muốn chân mệnh!
- Ta chỉ muốn Thái Sơ nguyên mệnh!
Còn có vô thượng khủng bố áp chế đói khát nói ra.
Lão đầu lắc tay, các vô thượng khủng bố đều im lặng, không hề nghi ngờ,
trong những vô thượng khủng bố ở đây, hắn là người có quyền uy và địa vị cao nhất.
- Ta tôn kính đối thủ như người.
Lão nhân này nói:
- Ngươi có di ngôn gì không?
Thời điểm lão nhân nhìn Lý Thất Dạ giống như nhìn người chết, có lẽ nói,
trong mắt của hắn hiện tại, Lý Thất Dạ chính là người chết.
- Không có di ngôn gì.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn phong khinh vân đạm, vẻ mặt thản nhiên và nói:
- Chỉ tiếc, ta không nhìn thấy người nọ.
Người nọ, thời điểm Lý Thất Dạ vừa nhắc tới “người nọ”, các vô thượng khủng
bố ở đây yên tĩnh lại, ánh mắt bọn họ co giật vài cái.
Có thể
nói, bọn họ là tồn tại kinh khủng nhất, chưa bao giờ biết rõ cái gì gọi
là sợ hãi, cái gì gọi là run rẩy, nhưng thời điểm nói tới “người nọ”, vẻ mặt của bọn họ thay đổi.
Chính là lão nhân này, hắn cũng ánh
mắt nhảy lên thoáng một phát, nhẹ nhàng mà chọn một hạ lông mi, cuối
cùng hắn ngóng nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói:
- Người nọ!
Các vô thượng khủng bố khác không nói gì, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ mà thôi.
- Ngươi không ngoài ý.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Chỉ có điều, ta không có phát hiện hắn, có lẽ hắn ở chỗ này mới đúng.
Hắn nói xong lại nhìn chung quanh.
Nhưng thế giới này rất rộng lớn, không có phát hiện bóng dáng của bọn họ.
- Có lẽ vậy.
Lão nhân này trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:
- Có lẽ, hắn đang ở nơi này, trong thế giới này.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, cũng không phải rất khẳng định, thần thái kỳ quái.
- Cho phép ta hỏi một câu hay không?
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Lần cuối cùng các ngươi nhìn thấy hắn là lúc nào?
Lý Thất Dạ hỏi ra vấn đề này cũng làm cho vô thượng khủng bố ở đây nhìn nhau.
Đối với những vô thượng khủng bố trước mắt, bọn họ xem chúng sinh như con
kiến hôi, hoàn toàn không đặt vào trong mắt, có thể không quan tâm tất
cả, nhưng thời điểm nói tới người nọ, bọn họ không thể không cẩn thận.
Vào lúc đó, bọn họ nhìn nhau, dường như bọn họ không nhớ lần cuối gặp người nọ là lúc nào.
- Thời gian quá xa xưa, không nhớ rõ.
Lão nhân này lắc đầu, không phải rất khẳng định.
- Lần trước có kẻ phản bội chạy trốn, hắn cũng không có xuất hiện, ít nhất ta không có gặp, các ngươi gặp không?
Vô thượng khủng bố nói xong, hắn nhìn các vô thượng khủng bố khác.
Các vô thượng khủng bố ở cùng một thế giới nhưng rất ít trao đổi với nhau.