Lý Thất Dạ chỉ nói mấy câu đã chỉ ra vấn đề tu luyện của hài tử trong
thôn, hơn nữa những vấn đề này đều là Lưu Lôi Long chưa từng phát hiện,
càng làm cho Lưu Lôi Long bội phục sát đất, vô cùng sùng bái.
Lưu Lôi Long hiểu ra, hắn mời Lý Thất Dạ chỉ điểm bọn nhỏ trong thôn tu hành là cách làm sáng suốt nhất.
Lý Thất Dạ chỉ điểm không nhiều lắm, chỉ nói vài câu mà thôi, nhưng lại
trực chỉ vấn đề, hài tử trong thôn cũng tâm phục khẩu phục, càng kính nể Lý Thất Dạ hơn trước.
Bọn nhỏ trong thôn đã tu hành theo chỉ
điểm của Lý Thất Dạ, quả nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ có
thu hoạch không tầm thường, bọn họ có thể cảm nhận được biến hóa của
chính mình rõ ràng, ngay cả hài tử tu hành chậm nhất cũng có tiến bộ
vượt bật.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng làm cho Lưu Lôi Long và hài tử trong thôn kính nể Lý Thất Dạ, trong mắt của bọn họ, Lý Thất
Dạ chính là lão sư đáng kính nhất.
Lý Thất Dạ cũng không có ý
niệm thu đồ đệ trong đầu, cũng chỉ điểm một chút hài tử trong thôn mà
thôi, hắn cũng không phải sư phụ của bọn họ, cho nên, Lý Thất Dạ chỉ bảo bọn họ gọi mình là “thiếu gia”.
Lý Thất Dạ không thể mỗi ngày
chỉ điểm bọn nhỏ tu hành, hắn cũng tạm thời chỉ điểm, nhưng đối với Lưu
Lôi Long và hài tử trong thôn mà nói, như vậy đủ rồi, đó là chuyện khó
có được.
Chỉ trong mấy ngày, Lý Thất Dạ mang theo thôn dân ra
ngoài hái thuốc, ngắt lấy không ít thảo dược bên ngoài, hơn nữa Lý Thất
Dạ còn gieo trồng thảo dược trong thôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thôn dân trong thôn không hề trồng trọt lương thực, bắt đầu gieo trồng thảo dược.
Đối với dược thảo, thôn dân biết rải rác không có mấy, được Lý Thất Dạ chỉ
điểm, không ít thôn dân bắt đầu học gieo trồng dược thảo, phơi nắng chế
dược thảo...
Lưu Lôi Long nhìn thấy cảnh này, hắn phát hiện Lý
Thất Dạ bảo thôn dân gieo trồng dược thảo bình thường nhưng phàm nhân
khó có thể gieo trồng, chỉ có một chút tông môn mới có năng lực gieo
trồng như thế, nhưng được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Lưu thôn không chỉ có thể gieo trồng thảo dược, hơn nữa còn thu hoạch rất khả quan.
Lưu
Lôi Long càng vui mừng, biết rõ Lý Thất Dạ dụng tâm lương khổ, bởi vì
giá trị của thảo dược còn cao hơn lương thực, đối với Lưu thôn mà nói,
không thể nghi ngờ là chuyện cực tốt.
Đương nhiên, những việc
này đối với Lý Thất Dạ chỉ tiện tay mà làm, dành chút thời gian rảnh rỗi chỉ điểm thôn dân Lưu thôn một chút mà thôi, cũng không tính là việc gì khó khăn.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ điểm, đối với
Lưu thôn mà nói chính là ban ân to lớn, cũng cải biến vận mệnh của Lưu
thôn, trên dưới Lưu thôn đều kính cẩn với Lý Thất Dạ như thần linh.
Một ngày này, Lưu Lôi Long đang dạy bảo các hài tử, Lý Thất Dạ cũng ngồi ở bên cạnh nhìn hài tử tu hành.
Đúng vào lúc này, bên ngoài thôn phát ra âm thanh làm người ta chú ý, trong
khoảng thời gian ngắn, hài tử trong thôn đều nhìn sang.
Lúc này, chỉ thấy một bóng đen cao lớn bay tới Lưu thôn, thời điểm bóng đen bước ra khỏi rừng cây đã nghe tiếng thú gào, mức chim bay cá nhảy sợ tới mức đều chạy thục mạng, đây là một con báo đen to lớn.
Ngay sau đó, sau báo đen có mười con thú to lớn xuất hiện, có tê giác, có bạch hổ, cũng có ngựa...
- Là người tông môn đến!
Nhìn thấy nhiều mãnh thú tiến vào trong thôn, hài tử trong thôn vui mừng, không ít hài tử quát to một tiếng.
Vào lúc đó, thôn dân trong thôn cũng thả việc trong tay xuống và chạy tới nơi này.
Vào lúc đó, rất nhiều người mới nhìn rõ ràng, trên lưng mãnh thú có người
đang ngồi, những tu sĩ này muôn hình muôn vẻ, cũng không phải chỉ có
Nhân tộc mà thôi, cũng có Yêu tộc.
Tu sĩ ngồi trên lưng mãnh
thú, trừ số ít là Nhân tộc ra, còn có thêm Yêu tộc, có đầu người thân
hổ, cũng có thụ yêu cành lá rậm rạp, còn có xà yêu đầu người thân rắn...
Những Yêu tộc này xuất hiện ở địa phương khác, có lẽ sẽ xuất hiện bạo động, thôn dân Lưu thôn đều tập mãi thành thói quen.
Những tu sĩ cưỡi mãnh thú đều là đệ tử Thần Huyền tông, bọn họ theo lệ cũ tuần tra địa vực mà thôi.
Thần Huyền tông chính là thế lực Yêu tộc đứng đầu phía bắc Tây Hoàng, mặc dù nói Thần Huyền tông có không ít đệ tử xuất thân từ Nhân tộc, nhưng chỉ
có hơn phân nửa đệ tử là Yêu tộc.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long đứng
lên, hắn nhảy lên lưng báo đen đối diện hán tử ngồi trên đó, hán tử mặc
quần áo màu trắng, trên người tỏa ra bảo quang rực rỡ, không hề nghi
ngờ, hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân.
Hán tử kia bước tới và ôm Lưu Lôi Long, cười to nói:
- Sư huynh, đã lâu, thật lâu không gặp.
- Chúc mừng sư đệ đã là đạt tới trung cảnh.
Lưu Lôi Long tươi cười, hắn chúc mừng hán tử kia.
Hán tử chính là cường giả Thần Huyền tông, tên là Hoàng Kiệt, là người cùng một mạch với Lưu Lôi Long, hôm nay tuần tra đến nơi đây, đặc biệt đến
thăm Lưu Lôi Long.
Thần Huyền tông quản hạt địa vực rộng lớn,
Thần Huyền tông thường cách một đoạn thời gian sẽ phái đệ tử tuần tra
lãnh địa, cho nên chỉ có thể đến đi vội vàng.
Chỉ có điều, Lưu Lôi Long ở tại Lưu thôn, Hoàng Kiệt mới đến thăm hắn mà thôi.
Lúc này, hài tử Lưu thôn nhìn đệ tử Thần Huyền tông ngồi trên lưng mãnh
thú, trong đôi mắt ngây thơ của chúng mang theo hâm mộ và hướng tới, đối với hài tử trong thôn mà nói, trong nội tâm bọn họ khát vọng có một
ngày cũng như bọn họ bái nhập vào Thần Huyền tông, có thể tu luyện ra
một thân tài năng, có thể cưỡi mãnh thú, ngự phi kiếm như đệ tử Thần
Huyền tông, thậm chí phi thiên độn địa.
- Ta
cũng miễn cưỡng bò lên trung cảnh mà thôi, mất mặt, mất mặt.
Hoàng Kiệt cười nói.
- Đã không tồi, ngày khác nhất định có thể lĩnh ngộ Tam Muội.
Lưu Lôi Long mỉm cười, gật đầu nói ra.
- Chỉ hy vọng như thế.
Hoàng Kiệt không tính là kiệt xuất trong Thần Huyền tông, chỉ có thể xem như
trung thượng, hắn và Lưu Lôi Long cùng thế hệ, đạt tới Chân Nhân Bảo
Thân trung cảnh, chỉ có thể nói là bình thường trong Thần Huyền tông.
- Nếu là sư huynh như năm đó, chỉ sợ đã sớm lĩnh ngộ Tam Muội.
Hoàng Kiệt cảm khái, sau đó nhìn Lưu Lôi Long, nói ra:
- Trạng thái của sư huynh tốt hơn lần trước.
Sau khi đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Lưu Lôi Long thật sự khôi phục, chỉ
có điều, hắn bây giờ đang uẩn dưỡng đạo cơ, cũng có thể trùng kích cảnh
giới cao hơn.
- Có chuyển biến tốt đẹp.
Lưu Lôi Long gật đầu, hắn cũng không có nói quá nhiều, không có Lý Thất Dạ đồng ý, hắn cũng không dám nói lung tung.
- Chúc mừng sư huynh, chúc mừng sư huynh.
Hoàng Kiệt cũng cao hứng thay Lưu Lôi Long, hắn nói:
- Dùng thiên phú của sư huynh, nếu sau khi chuyển biến tốt đẹp, ngươi có thể nhanh chóng đuổi kịp ta.
- Tương lai khó nói trước.
Lưu Lôi Long khiêm tốn, cười cười, lắc đầu.
- Ta tin tưởng sư huynh.
Hoàng Kiệt vỗ vai Lưu Lôi Long, nói ra:
- Năm đó sư huynh còn ở trong tông môn, ngươi là tiểu thiên tài nổi danh đấy.
- Không đề cập tới chuyện năm đó, không đề cập tới chuyện năm đó.
Lưu Lôi Long cũng cười to, tâm tình tốt hơn nhiều.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Kiệt nhìn đệ tử Lưu thôn, cũng nhìn Lý Thất Dạ,
chẳng qua hắn chỉ liếc nhìn mà thôi, hắn thấy Lý Thất Dạ chỉ là tu sĩ
bình thường mà thôi, chỉ vừa mới tu đạo, không có gì đặc biệt.
- Đám hài tử này xem như không tệ, sắp có tư cách tiến vào tông môn.
Nhìn thấy hài tử Lưu thôn, Hoàng Kiệt vui mừng, nói ra:
- Xem ra, sư huynh dạy bảo có phương pháp, sư huynh không chỉ là hào thủ tu luyện, ngay cả dạy bảo cũng rất tốt, rất tốt.
Đương nhiên, bọn nhỏ trong thôn nghe được có cơ hội bái nhập Thần Huyền tông, bọn họ cũng ưa thích! Trong nội tâm bọn họ cũng cao hứng, đối với bọn
họ mà nói, có thể bái nhập Thần Huyền tông chính là chuyện ước mơ tha
thiết.
- Không dám kể công, quý nhân tương trợ, quý nhân tương trợ.
Lưu Lôi Long lắc đầu, cũng không có đắc ý.
- Sư huynh thật lâu chưa quay về tông môn rồi.
Hoàng Kiệt nghiêm túc nói với Lưu Lôi Long:
- Sư huynh lúc nào hồi trở lại tông môn đây? Thiên Nguyệt nha đầu kia đã đột phá bình cảnh, tu luyện đến Chân Nhân Bảo Thân.
- Thật khó lường.
Nghe tin tức như thế, Lưu Lôi Long cũng sợ hãi thán phục một tiếng, nói ra:
- Ta nhớ nàng năm đó bái nhập tông môn vẫn chỉ là tiểu nha đầu, mới vài
năm ngắn ngủi đã đột phá Chân Nhân Bảo Thân, thật sự làm ta cảm thấy xấu hổ.
- Tiên Thiên chân mệnh, không phải đời ta có thể so sánh, trẻ tuổi, có thể nói là đệ tử kinh diễm nhất.
Hoàng Kiệt thập phần cảm khái, nói ra:
- Ta xem, nàng kinh diễm có thể so sánh Tô sư huynh năm đó.
Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng.
- Tô sư huynh nha.
Lưu Lôi Long buồn bã nói:
- Hậu sinh khả uý, chỉ tiếc, Tô sư huynh đã không còn.
- Đúng vậy.
Hoàng Kiệt thở dài một hơi, hắn nói:
- Năm đó Tô sư huynh không còn, các sư huynh đệ, đều nhất trí thừa nhận sư huynh có thể có cơ hội...
Nói đến đây, hắn không nói thêm lời nào nữa.
- Là chính mình ngu muội, không có thiên phú.
Lưu Lôi Long cười lắc đầu.
Hoàng Kiệt cười khổ, nói ra:
- Sư huynh nói lời này đang chê cười ta sao? Năm đó mọi người cùng nhau
tu đạo, thiên phú của sư huynh, chúng ta còn không rõ hay sao? Tuy sư
huynh kém Tô sư huynh, nhưng cũng không yếu hơn những người khác.
Lưu Lôi Long cười cười, hắn không muốn nói chuyện năm đó.
- Bát Trượng phong thế nào?
Lưu Lôi Long khẽ hỏi.
- Khá tốt, khá tốt.
Hoàng Kiệt cười, há miệng muốn nói, cuối cùng thở dài một tiếng, cuối cùng hắn mới nói:
- Đã không có người tâm phúc.
Lưu Lôi Long im lặng và nói:
- Cho dù có ta cũng không cải biến cái gì.
- Phong chủ còn nhưng người thế hệ chúng ta vẫn thiếu một người.
Hoàng Kiệt nhìn Lưu Lôi Long.
Năm đó Lưu Lôi Long chính là người nổi bật trong cùng thế hệ của bọn họ.