Trời đã về chiều,
hoàng hôn nhuộm tím vạn vật khiến cảnh sắc bỗng trở nên mờ ảo hơn trong sắc trời chạng vạng.
lý đông ngồi bên quán nước ven đường đưa mắt dõi nhìn dòng người đang tấp nập người qua kẻ lại. tại vị trí này, hắn có thể cảm nhận được rõ nét nhất những hối hả, bon chen thường nhật và muôn ngàn những nỗi lo toan vụn vặt cuối ngày.
khi lý đông đang mải mê nghe ngóng cuộc cò kè mặc cả của một cô gái với bà bán hàng rong lề đường thì một âm thanh điện tử trong trẻo vang lên:
- ting! ting!
điện thoại tới một dòng tin nhắn.
là tin của đình hương.
ấn mở và xem qua nội dung, lý đông nhanh tay nhắn tin trả lời lại rồi khẽ lắc đầu cười khổ:
- quả là con gái ai cũng như ai, quả là chúa câu giờ! không hiểu bọn họ có thể làm gì với khuôn mặt chỉ lớn như lòng bàn tay trong cả tiếng đồng hồ được nhỉ?
bỏ xuống điện thoại, lý đông cầm ly cà phê tiếp tục nhâm nhi.
công cuộc chờ đợi tẻ nhạt cứ tiếp tục như vậy cho tới hơn mười phút, cánh cửa cổng nơi đối diện quán cóc mà lý đông đang ngồi mới nhúc nhích mở ra. từ bên trong, một thân ảnh xinh đẹp trong bộ váy quây ngực, vai để trần gợi cảm lập tức xuất hiện.
cô gái đưa mắt nhìn quanh, có vẻ như không thấy đối tượng mình cần tìm, nàng mau chóng lấy ra di động từ trong túi xách rồi bấm máy.
đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhận điện, cô gái mau mắn hỏi:
- lý đông, cậu đâu rồi? mình đang ở cổng đây!
- a… đình hương, cậu xong rồi à? đợi mình một lát, chở nốt bác khách rồi mình qua ngay!
- ơ… sao lại chở khách? khách nào?
- ha ha… thì đứng đợi cậu ở dưới cổng, có người tưởng mình là xe ôm nên thuê luôn rồi. mình cứ nghĩ là cậu phải một lúc nữa mới xong nên tranh thủ làm cuốc kiếm thêm tí tiền đóng học phí.
cô gái biết lý đông là đang trêu đùa mình nên nhẹ giọng cười:
- hi hi… thôi, cậu ở đâu thì ra đi, sắp tới giờ rồi!
- uhm… đối diện cậu đây này! cứ đứng đó, không phải sang đường, mình qua đón!
- a… mình thấy cậu rồi! được!
tại bên này đường, lý đông đứng lên trả tiền nước sau đó vội vã lên con chiến mã vòng qua trước cổng nhà đình hương.
khi vừa thấy hắn, đình hương tỏ vẻ xấu hổ, áy náy nói:
- xin lỗi nha! để cậu phải đợi lâu!
- không sao! mình rảnh mà!
nói tới đây, lý đông đưa mắt nhìn đình hương từ trên xuống dưới sau đó đưa ra nhận xét:
- chà, hôm nay cậu xinh quá! không khéo lại lấn át chủ nhân bữa tiệc mất!
- hi hi… cảm ơn cậu! nhưng chắc là không có chuyện đó xảy ra đâu. cậu gặp chị họ mình thì mới biết thế nào mới gọi là xinh đẹp
lý đông lập tức sáng mắt lên hỏi:
- thật à? mà chị ấy có người yêu chưa vậy?
đình hương gật đầu:
- ừ, xinh lắm ấy. mà cậu hỏi vụ người yêu làm gì?
- à… mình định giới thiệu cho anh của bạn mình mà!
đình hương bụm miệng cười:
- xì… háo sắc thì cứ nhận là háo sắc. còn bày đặt tốt bụng làm ông tơ bà nguyệt giới thiệu này nọ. mình thừa hiểu bọn con trai các cậu, có bạn gái xinh đẹp thế nào thì ra ngoài vẫn nhìn ngang liếc dọc thôi.
- ha ha… mình không có nha!
- được rồi! không cần phải chối! chúng ta đi thôi!
nói xong, đình hương chủ động ngồi lên yên xe phía sau lý đông.
- địa chỉ đây?
lý đông lên tiếng hỏi.
- bar thiên thanh, số 88 đường trần quang khải, ngay chỗ gần bờ sông ấy.
- à… mình có đi ngang qua đó mấy lần. cậu ngồi chắc vào nhé!
- ok!
brừm…
chiếc future neo nhanh chóng lao đi.
mười lăm phút sau, cửa vào quán bar thiên thanh
người bảo vệ liếc mắt thấy cặp nam nữ dừng lại nhưng cũng chẳng buồn lên tiếng hỏi. theo hắn thấy trước giờ, người vào nơi này đều là đi ô tô hoặc tối thiểu là xe tay ga xịn như sh hoặc liberty, nào có chỗ cho những chiếc xe số rẻ tiền như vậy. nghĩ tới đây hắn có chút tiếc rẻ cho cô gái xinh đẹp đang ngồi phía sau, với nhan sắc cỡ này thì thừa khả năng yêu được một vị thiếu gia con nhà khá giả, sao lại phải chấp nhận ngồi trên chiếc xe cà tàng kia được.
lý đông đương nhiên không có công năng tha tâm thông mà đọc được những suy nghĩ trong lòng của tay bảo vệ, quan sát xung quanh không thấy bãi gửi xe lý đông liền hỏi:
- anh ơi, xe gửi ở đâu nhỉ?
tên bảo vệ khẽ liếc nhìn lý đông rồi cho rằng lý đông là vào shop quần áo bên cạnh nên khinh khỉnh hỏi lại:
- cậu vào đâu?
lý đông đưa tay chỉ vào bar thiên thanh rồi trả lời:
- bọn em vào bar.
bất ngờ với câu trả lời của người thanh niên trước mặt, tên bảo vệ lại quan sát thêm một lượt lý đông. mặc dù người này bộ dáng cũng được nhưng quần áo nhìn qua thì cũng là hàng thông thường, không cao cấp như những khách nhân hắn thường thấy. do đó mang theo tâm lý khinh thị sẵn có, hắn lên tiếng nói:
- bãi gửi đầy chỗ rồi. cậu mang sang gửi tạm bên siêu thị đối diện đi!
lý đông nhìn theo hướng tay chỉ của tay bảo vệ rồi gật đầu:
- à… vậy à! cảm ơn!
nói xong lý đông đang định quay xe để sang đường thì một chiếc altis, một chiếc sh tà tà đỗ lại. người đi sh nhìn tay bảo vệ lên tiếng:
- bảo vệ, xe để đâu?
lần này, khác với thái độ vừa rồi với lý đông, tên bảo vệ lập tức xun xoe chạy lại chỉ vào một ngõ rẽ cạnh đó nhiệt tình hướng dẫn:
- các anh theo con ngõ này đi vào trong khoảng 10 mét là tới bãi đỗ. ngay bên trái luôn ấy ạ!
hướng dẫn xong, như có vẻ chưa yên tâm tên bảo vệ lại lon ton đi trước dẫn đường cho hai chiếc xe đi vào vị trí.
vẫn đứng một bên và chứng kiến toàn bộ những việc này, lý đông không khỏi thầm than cho nhân tình thế thái. bây giờ hắn đã có thể hiểu ra, không phải là bãi gửi hết chỗ mà hắn bị khinh thường không cho vào gửi.
khẽ lắc đầu, cũng không thèm chấp vặt với những hạng người tôm tép như vậy, lý đông định tiếp tục dắt xe sang bên đường thì bị đình hương đưa tay giữ lại. nàng cũng là người thông minh, đương nhiên đoán ra được toàn bộ bản chất sự việc vừa rồi do đó nhìn thấy biểu cảm của lý đông thì lại cảm thấy có chút không đặng.
- đình hương, sao vậy?
- lý đông, tên bảo vệ này thật quá quắt. rõ ràng là bãi còn chỗ mà dám nói hết chỗ, bắt chúng ta phải sang bên kia gửi. cậu cứ mang vào bãi của quán gửi đi, nếu hắn dám sinh sự gì mình sẽ nói với chị mình yêu cầu chủ quán cho tên này một trận. hắn nghĩ hắn là ai kia chứ?
lý đông cười khổ:
- thôi, đằng nào siêu thị cũng gần đây, gửi đâu chẳng là gửi. không cần phải làm ầm ĩ chuyện này lên! hôm nay chúng ta