Lý đông đi bỏ lại phía sau trần tài đang kinh ngạc đứng im một chỗ.
sau một lát ông ta mới hoàn hồn lẩm bẩm:
- lý đông… kỷ nguyên mới? trời ạ… không phải là lý đông kia chứ? thằng con chết tiệt của mình sao lại có thể đụng chạm đến dạng cấp bậc người này?
mải ngẩn người mất một lúc, trần tài mới nhớ ra là trần khanh còn đang nằm dưới đất nên vội vàng tiến về phía hắn. nhìn trần khanh tay chân nát bấy, trần tài nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:
- mẹ nó, ra tay thật là tàn độc. hừ… lý đông, mày tưởng có chút thành tựu rồi muốn làm gì thì làm sao? mẹ kiếp, mặc kệ mày là ai, thù này tao sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.
trần tài nói xong thì lục điện thoại gọi cấp cứu sau đó đứng lên dìu vợ mình khi này đang bất tỉnh đi tới tấm trường kỷ nằm nghỉ còn người giúp việc thì ông ta mặc kệ. về phần trần khanh thì đương nhiên trần tài không dám đụng tới sợ làm vết thương của hắn nặng hơn thì không ổn, biện pháp hỗ trợ duy nhất trần tài có thể làm là lấy một cái gối kê đầu cho hắn và băng bó sơ qua mà thôi.
xong xuôi mọi việc trần tài đi tới bàn uống nước ngồi xuống, suy nghĩ một chút ông ta bấm số gọi điện cho người đồng cấp bên sở công an.
đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, trần tài lên tiếng:
- anh hồ hải, tôi đây!
- vâng, đêm hôm anh gọi tôi có chuyện gì vậy?
- tôi gọi để báo án!
- báo án? là sao? – đầu dây bên kia hồ hải có chút kinh ngạc.
- nhà tôi vừa có kẻ lạ mặt đột nhập, thằng trần khanh con tôi bị đánh gãy hết cả tay và chân.
- a… sao lại có chuyện này? khu nhà chẳng phải có cảnh vệ canh gác sao? bọn nào lại dám táo tợn đến vậy?
- uhm… tôi không biết, giờ tôi đang rất rối. nhờ anh cho người đến hiện trường điều tra đi!
- vâng, tôi sẽ trực tiếp qua đó! – hồ hải lập tức đáp ứng.
cúp máy, trần tài nheo mắt một chút rồi lại bấm một dãy số khác, lần này tại đầu dây bên kia là một giọng nữ:
- alo, anh trần tài à? dạo này anh khỏe chứ ạ?
- uhm… tôi vừa suýt chết đây thì khỏe làm sao được?
- ơ, sao lại thế? anh đang nói đùa đúng không?
- anh đùa với cô chuyện này thì được cái gì. thằng con anh bị đánh tàn phế đang nằm kia kìa.
- ôi trời, chuyện xảy ra khi nào mà bọn em không biết! có biết được bọn nó là ai không anh?
- hừ… vừa mới xảy ra thôi! bọn kia thì chạy mất rồi!
- vậy anh gọi cho em là để…?
- uhm, tôi muốn cô tới đưa tin vụ này để lôi bọn này ra ánh sáng. tôi có camera ghi hình bọn chúng đây, cô tới lấy đi!
- à, vâng… em qua luôn đây ạ!
- ừ, tôi cúp máy trước!
- vâng!
bỏ xuống điện thoại, trần tài mở toang cổng và cửa chính sau đó ngồi xuống ghế chờ đợi. cuộc gọi vừa rồi hẳn se gây bất ngờ cho cánh phóng viên bởi đáng lẽ với cấp bậc quan chức như trần tài sẽ rất ngại để phóng viên đưa hình ảnh và chuyện gia tư của mình lên báo có điều ông ta là có động cơ để làm việc này.
trung thực mà nói, lý đông rõ rang không phải là một người bình thường, năng lực của người này rất lớn. trần tài biết nếu chỉ trông chờ vào công an thì chưa chắc đã có kết quả gì bởi lý đông hoàn toàn có thể dùng ảnh hưởng của mình để can thiệp. do vậy cách tốt nhất mà trần tài nghĩ có thể khiến lý đông sứt đầu mẻ trán chính là công khai mọi việc và làm to chuyện này lên cho công chúng biết. nhận được sự đồng cảm từ người dân hay không trần tài không dám nói nhưng chắc chắn người dân sẽ rất quan tâm tới vụ việc nhà của một quan to một phương như ông ta cũng bị người tấn công và đặt ra nghi ngờ về mức độ trị an của thành phố. theo đó chính quyền sẽ không dám ngó lơ vụ này, bắt buộc phải có câu trả lời cho công chúng.
việc này tất nhiên là có hệ lụy không riêng với lý đông mà cả tới trần tài bởi sẽ có nhiều câu hỏi đặt ra đối với ông ta, ví dụ như là động cơ vụ tấn công là gì? có phải vì dùng quyền lực áp bách người khác mà tức nước vỡ bờ… có điều trần tài không tính được nhiều như vậy.
trần tài bây giờ đúng là không sợ cá chết lưới rách với lý đông. phải biết trần khanh là con trai duy nhất của ông ta, cũng là dòng độc đinh trong họ. bây giờ trần khanh thành bộ dạng này thì ông ta cũng chẳng thiết gì đến công danh lợi lộc nữa. mặc dù không rõ mức độ tổn thương cụ thể nhưng nhìn tay chân dập nát toàn bộ của trần khanh, trần tài cũng biết tứ chi của con mình đã phế, có chữa trị tốt thì cũng gần như bại liệt.
đến mức độ này trần khanh đã gây ra chuyện sai trái gì, trần tài cũng chẳng cần quan tâm. thực tế cứ cho là tội nặng thì cách giải quyết của ông ta cũng khá đơn giản. sau hôm nay trần tài sẽ lập tức đưa trần khanh ra nước ngoài điều trị đồng thời tác động một chút để làm giả lý lịch thương tật cho hắn, biến trần khanh thành người bán thực vật theo đó nếu hắn phạm phải sai lầm gì đó thì tòa án cũng không thể triệu tập về để xử. ở một mặt khác, chuyện này sẽ làm tăng nặng mức độ phạm tội cho lý đông.
tất nhiên trần tài gọi hồ hải tới đây cũng không phải quá hi vọng nhận được lời cam kết nào của hồ hải, cái ông ta làm chỉ là một trình tự báo án bình thường để phía công an ghi nhận lại bằng chứng, tạo ra hồ sơ án tích để làm cơ sở kiện tụng về sau. phải hiểu là công an nếu đã không ghi nhận án thì thôi, một khi đã ghi nhận thì phải có trách nhiệm điều tra và trả lời với công dân. đây là điều kiện cần để trần tài có thể thực hiện được ý định của mình.
vừa chờ đợi, vừa tính toán cho tới khoảng gần năm phút sau thì ngoài cổng đã có người tới.
dưới ánh sáng của đèn cao áp, trần tài nhận ra là hồ hải. trần tài không hề ngạc nhiên khi hồ hải đến nhanh như vậy bởi thực tế người này cũng là ở cùng khu nhà với ông ta.
hồ hải xuống xe rồi vội vàng bước vào bên trong. tới nơi ông ta đưa mắt quan sát tình huống một chút rồi cau mày lẩm bẩm:
- quá manh động, bọn nào mà hung hăng táo tợn đến mức độ này?
nhìn sang thấy trần tài vẫn ngồi im một chỗ không nhúc nhích, ánh mắt trầm mặc, hồ hải thở dài lên tiếng:
- anh gọi cấp cứu chưa? mà chị nhà sao lại cũng bất tỉnh vậy?
trần tài khẽ gật đầu:
- tôi gọi rồi, nhà tôi thì hoảng sợ quá trước mức độ côn đồ của bọn chúng nên ngất đi thôi, tình hình không đáng ngại.
hồ hải đi tới trước mặt trần tài rồi động viên ông ta:
- anh yên tâm, tôi sẽ điều tra ra ngô ra khoai vụ này, không để anh chị và cháu phải chịu oan ức. không thể để bọn giang hồ cắc ké này coi thường luật pháp được.
trần tài nhìn hồ hải khẽ nhếch nhếch mép nhưng lại không nói thêm gì. ông ta biết tại sao hồ hải lại cho rằng đây là một bọn giang hồ nào đó gây ra. đơn giản là một chính khách hay một người có địa vị một chút sẽ không bao giờ làm ra hành động hồ đồ manh động thấp kém như vậy. hơn nữa rõ ràng bọn chúng cũng chỉ nhằm vào trần khanh mà không đụng tới ai khác trong gia đình trần tài, điều này cho thấy đây là ân oán cá nhân của con trai ông ta và một bọn du thủ du thực nào đó mà thôi.
nghĩ là vậy nhưng trần tài vẫn gật đầu:
- uhm, cảm ơn anh!
hồ hải tới được ít phút thì phía công an phường và lực lượng cảnh vệ khu nhà cũng đã tới.
đội ngũ công