Cùng lúc này, lý đông đang có mặt tại bệnh viện quốc tế việt pháp để cùng với thủy tiên chờ đợi kết quả giám định của đình hương.
thực tế, đình hương cũng đã được đưa tới bệnh viện khoảng một giờ đồng hồ tuy vậy các quy trình lấy sinh thiết, xét nghiệm, điện tim đồ, điện não đồ và chụp x quang… cũng khá mất thời gian. do không biết đình hương uống phải loại mê dược gì, tính độc đến đâu nên các bác sĩ yêu cầu nàng phải được khám xét kỹ càng và toàn diện nhằm kịp thời phát hiện ra những tác động xấu, tránh ảnh hưởng lâu dài tới sức khỏe về sau.
vào viện, lý đông đã cho đám cận vệ trở về đông gia biệt thự để tránh sự ồn ào và chú ý không cần thiết, bên cạnh hắn chỉ còn giữ lại một mình đinh dũng. việc ở phòng trà, sau khi ra lệnh tịch thu và tiêu hủy toàn bộ thẻ nhớ của thiết bị ghi hình trong căn phòng trên lầu hai của phòng trà, lý đông đã trả lại tự do cho đám nhân viên. về phần thành tú hắn giao lại cho tay quản lý trịnh vũ, sống chết thế nào hắn cũng không thèm để ý.
khi này, trời cũng đã về khuya nên hành lang khá vắng lặng, cha mẹ đình hương thì đang theo sát nàng nên ở đây chỉ có ba người lý đông, thủy tiên và đinh dũng đang ngồi chờ đợi.
để xua tan đi không khí tẻ nhạt, thủy tiên quay sang lý đông hỏi:
- uhm, vừa rồi em đi đâu vậy?
lý đông chưa kịp trả lời thì điện thoại của thủy tiên reo vang. hơi cúi đầu nhìn màn hình, nàng quay sang gật đầu ngỏ ý xin lỗi lý đông rồi đứng lên đi ra phía xa nhận máy.
không hiểu là ai gọi và nói cái gì mà sau khi thủy tiên đã trở lại, khuôn mặt nàng dường như có chút lo lắng cùng phiền muộn.
lý đông thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
- sao vậy chị thủy tiên?
thủy tiên hơi chần chờ một chút rồi thở dài trả lời:
- không biết hôm nay là ngày gì mà người nhà chị liên tục gặp nạn. mẹ chị vừa gọi điện thông báo anh họ vừa bị người ta vào tận nhà đánh gãy tay chân, thậm chí có thể sẽ bị tàn phế. haizzz! xã hội loạn quá!
lý đông nghe xong thì biết thủy tiên là nói tới ai rồi, tuy vậy hắn vẫn nhếch miệng hỏi lại:
- chị nói là trần khanh?
thủy tiên ngạc nhiên:
- ủa, sao em đoán được?
lý đông quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ trầm ngâm giây lát rồi lạnh giọng:
- em vừa từ nhà thằng đó ra đây!
thủy tiên ngây người ra sau câu trả lời của lý đông, là một người thông minh rất nhanh nàng hiểu ra vấn đề theo đó lắp bắp nói:
- không… không phải chuyện đó là em làm đấy chứ?
lý đông cười lạnh không trả lời câu hỏi của nàng, tuy vậy thái độ này cũng đủ để cho thủy tiên một câu trả lời xác nhận rồi.
- nhưng... là vì cái gì? - thủy tiên tiếp tục truy vấn.
lý đông buột miệng:
- vì đình hương!
thủy tiên cau mày:
- vì đình hương? ý em nói là anh trần khanh có liên quan tới chuyện này?
lý đông lớn giọng:
- đúng vậy, hắn là kẻ đứng đằng sau dàn xếp tất cả mọi việc!
- chẳng lẽ thật có chuyện này sao? - thủy tiên nghi hoặc.
- hừ… việc này do chính miệng hắn thừa nhận khi tay quản lý phòng trà gọi điện, em trực tiếp nghe thấy thì sai làm sao được.
thủy tiên ngồi thừ người ra suy nghĩ, sau một hồi nàng lên tiếng:
- nhưng… cứ cho là như vậy, em làm thế có phải hơi nặng…
thủy tiên chưa kịp nói nốt từ “nặng tay” thì lý đông gằn giọng ngắt lời:
- hừ… hắn đáng bị như vậy! bất cứ ai gây ra tổn thương gì dù là nhỏ nhất với đình hương thì đều sẽ phải chịu sự trừng phạt thảm khốc. hơn nữa em cho rằng với những kẻ coi người khác như công cụ để thực hiện trò chơi ác độc của bản thân như trần khanh, hắn bị vậy cũng là còn nhẹ!
nhìn vẻ mặt băng lãnh của lý đông, thủy tiên không dám nói thêm cái gì để bình luận đúng sai về việc làm của hắn, thậm chí nàng không tự chủ được mà còn hơi nhích người ra xa một chút như một cách để giảm bớt sự sợ hãi gây ra bởi khí thế sát phạt tỏa ra trên người lý đông.
lý đông thấy biểu cảm của thủy tiên như vậy thì biết mình vừa rồi có chút nói chuyện hơi nặng mùi máu tanh nên điều chỉnh lại tâm tình rồi nhẹ giọng:
- xin lỗi! em đang có chút nóng giận!
- à… không, không có gì!
thủy tiên có chút gượng gạo mỉm cười. thật ra bây giờ trong lòng nàng cũng không biết nên cảm ơn hay oán trách lý đông cho được. một đằng là em họ bên nội, một đằng là anh họ bên ngoại nàng không thể nghiêng về bên nào. mặc dù trần khanh là có chút họ xa không gần gũi như đình hương nhưng dù sao cũng vẫn là máu mủ ruột rà, để thủy tiên có thể nhất bên trọng nhất bên khinh ủng hộ hành động lỗ mãng của lý đông rõ ràng là không được.
đang khi cuộc nói chuyện của lý đông và thủy tiên rơi vào tình thế khó xử thì từ phía xa của hành lang có tiếng gọi:
- chị thủy tiên!
thủy tiên và lý đông đồng thời ngẩng đầu lên thì nhận ra là đình hương và cha mẹ nàng.
lý đông và thủy tiên song song đứng dậy rồi người trước kẻ sau rảo bước đi về phía gia đình đình hương.
mọi người gặp nhau, thủy tiên lập tức quan tâm hỏi:
- thím lan, đình hương không sao chứ ạ?
tố lan nét mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:
- ừ, bác sĩ nói kiểm tra tổng thể không phát hiện ra vấn đề lớn, có vẻ đình hương trúng chỉ là loại thuốc gây mê thông thường nên cho đình hương về nhà, không cần phải nằm viện theo dõi.
thủy tiên nghe vậy thì vẫn băn khoăn:
- ồ, nói vậy là vẫn có tác dụng phụ, sao thím không để em ấy nằm theo dõi mấy hôm.
đình hương nghe thủy tiên muốn mình ở viện thì chun mũi kéo tay áo tố lan làm nũng:
- không, con không muốn ở viện đâu, con khỏe rồi. để con về nhà đi!
thủy tiên ngạc nhiên khi thấy đình hương hồi phục được tâm lý lại nhanh như vậy thì tò mò hỏi:
- đình hương, chẳng phải em…em… em không sao thật rồi chứ?
đình hương có chút đỏ mặt liếc nhìn lý đông một chút rồi rướn người nói nhỏ gì đó vào tai thủy tiên. thủy tiên nghe xong thì nét mặt cũng giãn ra, nét vui mừng càng đậm hơn, những phiền muộn do chuyện của trần khanh mang lại khi trước cũng dường như biến mất.
thủy tiên vui vẻ nhưng lại không biết người vui vẻ bây giờ lại không chỉ có mỗi mình nàng, nói cho đúng thì có kẻcòn vui vẻ hơn cả nàng. người này không ai khác lại chính là vị anh hùng của ngày hôm nay, lý đông.
hắn vốn là đứng ở một bên không cố tình nghe trộm nhưng với thính lực kinh người của mình những lời thầm thì của đình hương vẫn lọt vào tai hắn, theo đó lý đông biết được đình hương cho đến giờ vẫn còn là một thân xử nử, cũng chưa bị thành tú chính thức xâm phạm qua. lý đông vui mừng không phải chuyện này mang lại lợi ích gì cho hắn mà đơn giản lý đông thực tâm mong muốn đình hương chịu tổn thương tâm lý và ám ảnh vì chuyện này, một cô gái tốt như nàng không đáng để phải chịu điều bất công đó.
đình tùng khi này vừa nghe cuộc trò chuyện của con gái vừa thi thoảng quan sát lý đông. đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy lý đông nên cũng có chút tò mò người này vì sao lại không quản đêm hôm xuất hiện ở đây như vậy.
đợi cho thủy tiên và đình hương hết rì rầm to nhỏ, đình tùng mới lên tiếng hỏi nàng:
- này thủy tiên, cậu bạn này ai đây? không phải là bạn trai của cháu chứ?
thủy tiên hơi lệch đầu nhìn lý đông, nàng có chút phân vân có nên nói ra thân phận của hắn hay không. tuy vậy sau một lúc thủy tiên thầm nhủ việc này tốt nhất để lý đông tự chủ động thì hơn do vậy nàng quay sang đình tùng mỉm cười:
- không phải đâu chú! đây là lý đông, bạn cùng lớp với đình hương. chính cậu ấy là người giải cứu cho đình hương hôm nay đấy!
nghe con gái gặp nạn, đình tùng tới thẳng bệnh viện nên không biết chút gì về tình huống ở phòng trà do vậy lập tức tiến lại trước mặt lý đông vỗ vai hắn:
- lý đông phải không? chú là đình tùng! việc hôm nay gia đình chú đội ơn cháu rất nhiều! nếu không có cháu thì không hiểu