Ngõ chùa hạ - đường đông du, xóm trọ đồng tâm.
- này trương ngọc, trời lạnh thế này, làm gì mà từ sáng đã dọn dẹp tích cực thế?
- mai lan, bạn dậy rồi à? buổi sớm vận động một chút cũng tốt cho sức khỏe mà.
- thiệt không đó, mọi bữa có thấy bạn chăm chỉ thế đâu?
- này này, ý bạn nói là mình lười à. mọi ngày chỉ là dậy muộn hơn một chút thôi.
- chậc… chậc… nghi ngờ lắm nha!
- tùy bạn nha…
trương ngọc cũng lười phản ứng lại với cô bạn mai lan, nàng chăm chỉ lau chùi nốt đồ đạc trong phòng. mai lan thấy trương ngọc không thèm để ý tới mình thì uể oải từ trên giường ngồi dậy. nàng bước xuống đất vươn vai, duỗi tay duỗi chân vặn vẹo người một chút cho co giãn gân cốt sau đó tiến vào wc vệ sinh cá nhân. trương ngọc liếc mắt nhìn theo mai lan sau đó cười nhẹ. lý đông tối qua có nhắn tin với nàng là hôm nay hắn sẽ tới chơi, do đó nàng phải chuẩn bị một chút, việc này nếu nói cho mai lan biết không phải bạn ấy cười nhạo nàng sao.
bận bịu khoảng nửa tiếng thời gian, trương ngọc cũng kết thúc công việc của mình. bình thường hai nàng cũng không phải bừa bộn nhưng có chút đồ đạc không ngăn nắp hoặc bám bụi vẫn là có.
nhìn nhà cửa gọn gàng sáng bóng mai lan lại càng nghi hoặc. nàng thầm nghĩ “hay là hôm nay có ai tới chơi nhỉ”. nàng quay qua nhìn lại trương ngọc, thấy nàng ta đang soi gương chải chuốt lại tóc. như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt mai lan sáng lên. nàng đi tới bên cạnh trương ngọc, vòng tay từ phía sau giả vờ nói:
- trương ngọc, hôm nay cuối tuần, mình ra ngoài chơi đi. hà đô có nhiều cảnh đẹp lắm. hôm nay mình muốn đi ngắm cảnh tây hồ và vườn hoa nhật lệ. bạn đi với mình nha!
nghe cô bạn rủ rê, trương ngọc có chút khó xử, nàng vội tìm lý do từ chối:
- hôm nay trời rét như vậy, ra ngoài dễ ốm lắm. bạn chẳng phải có tiền sử viêm họng sao?
- oài, lạnh đi nó mới vui chứ. với lại chúng ta có quần áo ấm và khăn quàng mà. đi nhé!
- uhm… nhưng mình nghe nói tây hồ phải ngày nắng gió mới đẹp, trời hôm nay u ám như vậy có khi lại còn có mưa phùn nữa...
- không đi tây hồ thì mình đi nơi khác, vườn hoa nhật lệ đó thôi!
- nhưng…
không để cho trương ngọc nói tiếp, mai lan buông nàng ra, sau đó ra vẻ không vui:
- nhưng gì? bạn không muốn đi với mình đúng không?
thấy nét mặt buồn bực của mai lan, trương ngọc vội vàng giải thích:
- không… không phải… mai lan, có thể để hôm khác được không?
- hừ, sao hôm nay lại không được?
- vì... vì…
mai lan buồn cười nhìn trương ngọc bối rối và quẫn bách không nói ra được lý do, nàng không nhịn được lập tức cười phá lên:
- ha ha… trương ngọc, mình đùa bạn thôi. khai mau, hôm nay có ai đó tới chơi đúng không?
trương ngọc lập tức tròn mắt ngạc nhiên:
- a… sao bạn biết?
- hừm, còn giấu diếm nữa. mình là bạn thân của bạn mình còn không hiểu bạn sao. không những biết có người tới, mình còn biết là ai kìa!
trương ngọc xấu hổ đỏ mặt quay đi chỗ khác, tay vân vê lọn tóc trên vai.
nhìn bộ dạng đáng yêu này của trương ngọc, có vẻ trò đùa còn chưa đã nghiền, mai lan tiếp tục trêu chọc nàng:
- ha ha, có cần mình đi chỗ khác tạo không gian riêng cho hai người không?
- mai lan, đừng trêu mình nữa đi mà!
- ha ha, vậy sao dám giấu diếm mình?
trương ngọc cắn cắn môi gật đầu:
- đúng vậy, hôm nay lý đông có hẹn qua đây.
- đấy, bảo sao trương ngọc nhà ta hôm nay khác như vậy. hóa ra là chuẩn bị để đón người thương đấy.
- xì… gì mà người thương. bọn mình là bạn bè thôi. cậu đừng nói linh tinh, lý đông mà nghe được thì ngại lắm.
- ôi, có câu gì nhỉ? à… “lòng trong như đã, mặt ngoài còn e”. hay là để mình giúp một tay, tạo cơ hội cho bạn gạo nấu thành cơm, trói chặt luôn hắn lại cho rồi.
- trời đất, đầu bạn là chứa toàn cái ý tưởng quái quỷ gì thế? cái gì mà gạo nấu thành cơm chứ
- a, hóa ra bạn không muốn nấu thành cơm à, không thì nấu cháo cũng được, cháo ăn cũng không tệ nha…
- mai lan…
trương ngọc lúc này đã không chịu được nữa, mặt đỏ lên hết cỡ. để che dấu đi sự xấu hổ này nàng lao vào người mai lan, cả hai đổ xuống giường, nháo thành một đoàn. trong phòng tiếng cười đùa trong trẻo của hai người thiếu nữ như làm sáng lên cả không gian u ám buổi sáng đầu đông.
khoảng gần chín giờ, chuông điện thoại của trương ngọc bỗng reo vang, nhìn thấy tên người gọi, trương ngọc vội vàng bấm nút nhận:
- alo, lý đông à? bạn đi tới đâu rồi?
ở đầu dây bên kia giọng lý đông ấm áp vang lên:
- mình ở dưới cổng rồi, ra đón mình với!
- được, đợi mình một chút nha!
nói đoạn trương ngọc tắt máy, mở cửa xỏ vào đôi dép ở nhà rồi chạy vội ra ngoài. mai lan nhìn theo nàng khẽ mỉm cười lắc đầu “đúng là cô gái đang yêu có khác, tên lý đông này không biết làm bùa phép gì mà lại có được trái tim của nàng, thật là cũng quá may mắn đi!”
trương ngọc ra đến cổng, lý đông quả nhiên đã đợi sẵn ở đó. trên xe máy bị phủ đầy bởi các túi nilon hoa quả và bánh trái. nói tới chiếc xe này, quả nhiên là mạng nó cũng dai như chủ nhân của nó vậy. cứu hỏa sau nhiều nỗ lực đã kịp thời cứu được một bộ phận xe ra khỏi hầm, hạn chế được