Diệp Thiệu để Tông Sở tới là muốn nó chế ra một loại thuốc có thể biến đổi khuôn mặt của cô tạm thời, Tông Sở cực kỳ không bằng lòng đối với chuyện này: “Chút chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền tiểu gia ta, cứ dán thẳng mặt nạ da người là xong.”
Cũng phải đó, mấy loại thuốc Tông Sở chế đã lưu lại bóng ma quá sâu trong lòng cô, mỗi lần nếm thử không phải là cơn đau tê tâm liệt phế thì cũng là hai cực băng hỏa luân phiên dày vò, không phải vạn bất đắc dĩ cô thật không dám nếm thử mấy loại thuốc hắc ám của nó đâu.
Diệp Thiệu vuốt ve mặt cô, trầm ấm nhỏ nhẹ bảo: “Nếu nàng bằng lòng dán mảnh da người trong 12 canh giờ ở trên mặt thì cô cũng không có ý kiến gì.”
“…” Vừa nghĩ tới thứ dán trên mặt mình là lớp da của người khác bị lột xuống, cô lập tức sởn tóc gáy giơ tay lên phản đối: Ta có ý kiến!
Đương nhiên, lý do chân chính của Diệp Thiệu là: mặt nạ da người có làm giống y như đúc thì cũng chỉ là vật chết, vẫn sẽ tồn tại sơ hở.
Tông Sở làu bàu không muốn tiếp nhận vấn đề khó nhằn này, Diệp Thiệu lạnh lùng trợn mắt, vai nó run rẩy một chặp, mặt như đưa đám thổn thức: “Ta làm là được…” Nó liếc mắt nhìn cô, nói thầm: “Thay đổi dung mạo? Đối với đại thẩm mà nói thì tương đương với trùng tu nhan sắc đó!”
Cô: “…”
Diệp Thiệu thản nhiên khuyên nhủ cô: “Giận cái gì, nó cũng đâu có nói dối.”
Cô: “…”
Mặt cô âm trầm, trừng mắt nhìn Diệp Thiệu, chìm ngay vào trong nước, vào nước rồi thì quẫy đuôi nhắm thẳng vào mặt hắn đập cho nước bắn tung tóe.
“…” Diệp Thiệu đứng bên hồ cắn răng nghiến lợi quát: “Vân Ngạn!”
Hừ! Cô mắt điếc tai ngơ chui vào trong vò sò lớn, cuộn đuôi lại chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất. Có tiếng nước tí tách lọt vào tai, vây đuôi bị người ta theo sát rồi kéo một cái, Diệp Thiệu gằn lên: “Đi ra!”
Cứ không ra đấy! Cô vỗ mạnh đuôi, thoát khỏi ma trảo của hắn.
Diệp Thiệu không nhịn được lại tóm lấy cái đuôi của cô: “Mau ra đây, hầu cô ngủ!”
Cô: “…” Ngươi cmn thật sự cho rằng cô đây phải hầu ăn hầu uống hầu ngủ phải không! Bà đây là thú cưng! Chức nghiệp chính là để mọi người xem! Không tiếp nhận mấy nghiệp vụ phục vụ đặc thù gì hết! Cô chính là người cá quật cường cực kỳ nguyên tắc! Có bản lĩnh ngươi cứ chui vào rồi cùng ngủ chung luôn!
Lời trong lòng cô còn chưa dứt, vỏ sò bị xốc mạnh lên khiến trước mắt sáng ngời, Diệp Thiệu nghênh ngang tiến vào, không gian vốn đã không rộng mở trở nên chật hẹp vô cùng. Hắn còn bất mãn oán than: “Chen chúc như vậy, bình thường nàng ngủ kiểu gì.”
Không phải thêm thêm ngươi thì căn nhà cao cấp của cô sao lại biến thành nhà nhỏ được! Cô oán giận trừng hắn, co cái đuôi lại định đẩy hắn ra, Diệp Thiệu dễ dàng nhấc cái đuôi của cô lên rồi tóm chặt trong tay, mi tâm chau lại trách cứ cô: “Co cái gì mà co, có phải là heo đâu.”
“…” Bỏ đi, cô chưa bao giờ là đối thủ của tên hỗn thế ma vươn này, hắn muốn nằm thì cứ nằm, chốc nữa nước dâng lên hắn không muốn đi cũng phải đi, không đi thì có mà chết đuối.
Nhưng mà… chưa tới một khắc, trên đầu cô đã vang lên tiếng hắn ngủ say.
Cô: “…”
Tốc độ kiểu gì thế này! Nhưng mà cô cũng hiểu được, từ đăng cơ cho đến đại tang của lão Tề vương, Diệp Thiệu bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, việc nối liền việc. Nếu đổi thành cô hoặc người khác, sợ là đã mệt tới ngất xỉu.
Mắt thấy nước nóng trong hồ đã bắt đầu tràn tới vỏ sò, cô không thể không gõ bả vai của hắn: Này, dậy dậy.
“Đừng làm rộn…” Diệp Thiệu nửa ngủ nửa tỉnh mắt không thèm mở nắm lấy cổ tay cô, vỗ lưng cô: “Quay về sẽ chuẩn bị cho nàng thêm cái vỏ sò mới.”
Cô: “…” Kiểu dỗ này cô không chấp nhận! Bà đây không cần vỏ sò mới gì hết! Cô tình nguyện để ngươi vung xấp ngân phiếu một vạn ra mặt cô, rồi bảo cô: “Lấy đi! Không xài hết đừng tới phiền ta!”
Lặng lẽ đẩy đẩy hắn, Diệp Thiệu sống chết không chịu mở mắt, hai chân còn kẹp chặt lấy cái đuôi của cô.
“…” Cô không thể động đậy vừa ra sức chống cự, vừa cảm thấy có chỗ nào quái quái, dường như có cái gì đặt trên đuôi vậy…
Cô cúi đầu nhìn xuống, máu chỉ trực phụt ra, không chút suy nghĩ rút chủy thủ ra muốn cắt cái vật cưng cứng kia đi: Đây là đuôi của bà! Không phải là bánh mật! Không được đâm chọc tùy tiện!
Cổ tay bị hắn tóm lấy, Diệp Thiệu vừa kịp mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ, làm gì có nửa phần buồn ngủ. Hắn lạnh giọng giáo huấn cô: “Vân Ngạn, nàng có biết cái tay này của nàng đi xuống, thứ bị mất chính là hạnh phúc nửa đời sau của nàng đấy.”
“…” Cô phát điên: tên khốn này thế mà lại giả vờ ngủ!
Diệp Thiệu giữ chặt chủy thủ của cô không buông, sắc mặt biến đổi liên hồi, hắn khụ một tiếng rồi nói: “Vân Ngạn, nếu nàng thật sự tò mò, ta có thể bất đắc dĩ cho nàng sờ sờ.”
Cô kinh hoàng nhìn hắn, bà đây một chút cũng không hiếu kỳ! Thật đấy! Không cần ngươi phải bất đắc dĩ gì đâu!
Đang lúc cô suýt chạm phải thứ đồ dữ tợn kia, nước nóng tràn vào khiến vỏ sò mở ra, nhanh chóng lấp đầy không gian. Dòng nước trong veo phủ lên mặt cô và hắn, tên thần kinh Diệp Thiệu thế mà không động đậy chút nào, mặt còn lộ vẻ hưng phấn kỳ lạ, cơ thể dán lên người cô cũng càng ngày càng nóng.
Mặt hắn cách mặt nước càng lúc càng xa, miệng cũng có một chuỗi bọt khí thoát ra, cô không nghe thấy hắn nói gì, cũng không rảnh quan tâm cái tay đang giữ chặt cô của hắn. Cô chỉ biết, nếu như hắn còn không đứng dậy, ngày mai Tề quốc lại phải cử hành thêm một lễ quốc tang.
Diệp Thiệu chết có lẽ người khác sẽ không cảm thấy gì, chưa biết chừng còn có thể vỗ tay ăn mừng vì mối nguy hại với thế giới đã được loại trừ, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn hắn chết, bởi vì làm vương hậu của hắn, cô không muốn tuẫn táng với hắn đâu…
Vừa nghĩ tới cảnh mình sẽ bị chôn với hắn, cô không kiềm chế được, cúi đầu, hôn lên môi Diệp Thiệu…
Thế giới dưới nước không một chút tiếng động, cặp con ngươi tối tăm của Diệp Thiệu ở trong nước ánh lên sắc xanh của nước. Giờ khắc này cô lại một lần nữa cảm nhận được, đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, đôi con ngươi chẳng khác nào mặt biển đêm sâu thẳm.
Cho tới khi cô ngẩng khuôn mặt đỏ hồng của mình lên, môi Diệp Thiệu mới khẽ mấp máy: “Vân Ngạn…”
Nói xong hai chữ này, hắn cũng giật mình kinh ngạc, tự sờ yết hầu của mình: “Ta có thể hít thở trong nước?”
Cô cuống quýt gật đầu, nhìn lên bờ môi của hắn lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được xấu hổ cuộn đuôi lên che mặt mình.
Diệp Thiệu: “…”
Thực ra cô cũng mới phát hiện ra kỹ năng này chưa lâu. Có một hôm Tông Sở mang một chồng sách tới, nói là muốn bổ sung “kiến thức cơ bản về người cá” cho cô, cô nhàm chán mở sách ra xem. Bộ tộc người cá không chỉ có lệ khóc thành châu, dệt nước thành lụa, lúc cần thiết còn có thể độ cho người khác một hơi, giúp người đó hô hấp được trong nước. Đương nhiên, cũng chỉ là tạm thời.
Diệp Thiệu nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đó. Ánh mắt hắn như tỏa sáng, khiến cho cô nảy sinh dự cảm không tốt.
Quả nhiên, hắn xoay người, nằm trên người cô, ánh mắt cực nóng: “Vân Ngạn, ở trong nước, chắc nàng sẽ không đau lắm đâu.”
Cô: “…”
Tuy rằng lúc này cô hẳn nên duy