Như bọn Diệp Thiệu đã chứng kiến, nhờ thứ thuốc cổ quái không rõ thành phần mà thằng nhóc Tông Sở ban tặng, chỉ trong một đêm mà cơ thể cô đã trở về dáng vẻ hồi 6, 7 tuổi. Quả thật, đây là điều bất ngờ không ai có thể phòng bị, tròng mắt Tông Sở như muốn rớt ra ngoài, về phần Diệp Thiệu…
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô vẻ mặt hắn đã xấu tới mức đáng sợ, một lúc lâu sau, hắn rít một tiếng từ trong kẽ răng: “Lăn!”
Cô với Tông Sở cùng sửng sốt, ý thức tự bảo vệ bản thân của cô mãnh liệt điều khiến cô tự giác dán vào tường lặng lẽ xê ra ngoài, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của Diệp Thiệu đang cực kỳ ác liệt, đồ ngốc mới ở lại làm bia đỡ đạn. Dịch được một nửa, đuôi bị tóm lấy, Diệp Thiệu nheo mắt cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: “Ta bảo nàng lăn sao?” Giọng hắn càng nhẹ, cô càng cảm thấy luồng sát khí lạnh lẽo đang ập vào mặt.
Không phải nói cô, vậy chính là…
Tông Sở vội vàng giơ hai tay lên: “Lăn lăn lăn! Lăn ngay đây!” Lăn được một nửa, nó còn không sợ chết quay đầu lại, mặt trông như táo bón nhìn cô, lúng túng giải thích cho mình: “Cái này, cái này, phải trải qua thực tiễn mới có thể nhận biết được chân lý, tiếp sau đây chưa biết chừng sẽ thành công! Cố gắng lên!”
Cô: “…” Cô căn bản không có sức mà chửi nữa! Một lần thử nghiệm đã biến cô nhỏ đi 10 tuổi, tiếp sau đây có phải mi sẽ đá thẳng cô về trong bụng mẹ nặn lại không?
Diệp Thiệu căn bản không cần nói gì, chỉ một ánh mắt đã khiến cho khuôn mặt Tông Sở trắng bệch, nhanh chóng chuồn đi không còn bóng dáng.
Không khí tương đối cổ quái, cô với Diệp Thiệu một lớn một nhỏ ngồi đối diện thận trọng quan sát nhau. Bởi vì đột nhiên biến nhỏ, bộ xiêm y đang mặc trở nên không còn vừa nữa, quần áo rộng thùng thình bọc trên người cô trông chẳng khác nào một túi vải cỡ lớn. Cô vụng về xắn tay áo lên thành mấy cuộn, Diệp Thiệu âm u nhìn cô nói: “Vân Ngạn…”
Sao? Cô bị gọi tên mờ mịt nhìn hắn, Diệp Thiệu mặt đen lại nói tiếp: “Một chút phản ứng kinh ngạc nàng cũng không có sao?”
Cô sao lại không sợ hãi chứ! Vừa rồi nhìn thấy bản thân mình như vậy cô thiếu chút nữa bị dọa chết đó! Nhưng ngươi xem cô đến đuôi còn có thể biến ra, loại chuyện như cải lão hoàn đồng này cũng không thể khiến cô khó tiếp nhận lắm. Huống hồ, cô đã cố gắng nghĩ tới phương hướng lạc quan một chút, đó là không biến cô già đi 10 tuổi đã là tốt lắm rồi!
Diệp Thiệu: “…”
Hắn mệt mỏi đỡ trán thốt lên: “Có đôi khi ta cũng không biết là do lòng nàng quá rộng hay là do ngốc tới không thuốc nào cứu được.”
Cô: “…”
Nhỏ đi 10 tuổi, cái đuôi của cô không hề biến mất mà cũng theo đó biến thành một cái đuôi cá nho nhỏ. Diệp Thiệu nhìn cô như vậy, vẻ mặt ngoại trừ sát ý ngùn ngụt “sớm biết vậy nên giết luôn thằng nhóc kia” chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ. Khuôn mặt chẳng thể sửa, cái đuôi vẫn còn đây, cô lại bị đẩy về dáng vẻ thủa ấu thơ, tình cảnh này khiến hành trình nhập kinh của chúng ta càng thêm họa vô đơn chí.
Lúc này cô không dám đi vuốt râu hổ của hắn, tự mình lặng lẽ xắn tay áo lên rót ly trà giải khát. Nào ngờ đang khom lưng, cánh tay vướng vào đống xiêm y bùng nhùng, bụp, mặt đập thẳng xuống, hai mắt tối om.
Cô: “…”
Diệp Thiệu: “…”
Roẹt, bên tai vang lên tiếng tơ lụa bị xé rách, cô bị người ta từ đằng sau xốc tay lên. Cô che cái trán nóng hừng hực, đau muốn chết mà hốc mắt chẳng có lấy giọt lệ nào, chỉ có thể co rúm mặt mày, trong lòng không ngừng gào oa oa.
“Ta còn chưa thấy ai ngu ngốc như nàng đâu.”
Diệp Thiệu vẫn còn ở bên châm chọc khiêu khích, trong lòng cô giận dữ, định đập cho hắn một đuôi, sau đó bi thảm phát hiện ra, đuôi cá bản thu nhỏ không hề có tí tẹo lực sát thương nào, vỗ lên người hắn chẳng khác nào gãi ngứa.
Chợt thấy cảm giác mát mẻ lan tỏa trên trán, từ từ tiến dần tới rồi chậm rãi mở rộng ra, cảm giác đau đớn đã biến mất đi nhiều. Cô không rõ tình hình mở mắt ra, phát hiện thấy bản thân đang ngồi trên đùi Diệp Thiệu, mắt thấy con rồng đang giương nanh múa vuốt thêu trên ngực áo hắn, ngẩng đầu lên là đối diện ngay đôi mắt đang buông xuống của hắn.
Cảm giác khoảng cách xa lạ này với cô mà nói thật kỳ diệu, cô chưa từng lấy góc nhìn này nhìn về phía Diệp Thiệu với cảm giác ngưỡng mộ bao giờ…
“Nhóc lùn.” Môi mỏng của Diệp Thiệu mấp máy.
Cô: “…”
Cao thì giỏi lắm à! Có nghe nói cao thì vẫn ngu như thường không!
Diệp Thiệu tựa như nghe được tiếng lòng cô, ngón tay thoa thuốc chẳng chút khánh khí chọc má cô: “Vân Ngạn, theo ý của nàng, vậy người khác thì là ngực to không não, còn nàng…” Hắn nhìn cái ngực phẳng phiu của cô: “Ài.”
Cô: “…”
Cô phẫn nộ, ngươi đã thấy cô nương nhà ai bảy tuổi có ngực chưa!
Ngươi đúng là đồ biến thái!
Diệp Thiệu: “…”
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Đế đô rốt cuộc thì vẫn phải đi, nhưng cô biến thành như vậy, đi cũng không có nghĩa lý gì, ngược lại không cẩn thận còn bị người ta bắt được thóp, liên lụy Diệp Thiệu. Nhưng Diệp Thiệu vẫn kiên quyết túm cô theo, đồng thời cũng túm luôn cả Tông Sở lên xe.
Sau đó Tông Sở lấy lí do nghiên cứu y học chưa thành thục thành khẩn xin lỗi cô, bởi vì phương thức điều chế bát thuốc kia quá phức tạp, đã vậy hiệu quả còn quá mức kỳ lạ cho nên nhất thời nó cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết ổn thỏa. Dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Thiệu, nó gãi đầu dè dặt: “Dù sao thì đại thẩm cũng sẽ lớn lên mà, cùng lắm thì…” Nó trộm nhìn vẻ mặt Diệp Thiệu: “Bệ hạ đợi thêm 10 năm nữa? À không, nếu như để động phòng thì chỉ cần đợi 7 năm là được rồi.” Nó chớp mắt: “Nuôi lớn cũng là một loại tình thú rất thú vị mà ~~~~~~~~”
Cô: “…”
Tình tình cái đầu quỷ nhà ngươi!
Ngay sau đó, nó như con quỷ khóc gào bị Diệp Thiệu ném ra khỏi xe.
Chờ tới lúc nó lại mặt xám mày tro xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cẩn thận kiểm tra cặn kẽ cho cô, sau đó trịnh trọng nói: “Tuy rằng khó giải quyết nhưng ta nhất định sẽ biến đại thẩm trở về.”
Lời này còn tương đối xuôi tai, sau đó nó cúi đầu viết không ngừng lên cuốn sổ nhỏ, vừa viết vừa lầu bầu: “Xem ra quyển “Chuyện chưa nói về người cá” này không đáng tin, có nên xem thử cuốn “Tôi với người cá có hẹn” này không nhỉ?”
Cô: “…”
Muội ngươi! Tất cả các quyển sách này của ngươi đều không đáng tin có biết không!!!
Đế đô cách vương đô Tề quốc Thịnh Dương không xa lắm, nhưng trên đường vẫn không thể không đi qua hai nước Kinh, Triệu. Kinh quốc thì không nói, nội loạn chưa dứt, Tiêu Hoài Chi tất sẽ đề phòng, muốn quang minh chính đại xuất quan nhập quan e cũng không có khả năng. Còn Triệu quốc, khác với mối quan hệ thông thương bền chặt của hai nước Tề – Yến, từ đời trước hai nước Triệu Yến đã có quan hệ thông gia. Cô với Diệp Thiệu đã để ý từ con đường biên thùy giao giới với Triệu quốc trở đi, thành quan Triệu quốc kiểm tra dân chúng xuất nhập tương đối nghiêm ngặt, theo như bọn Phục Linh tìm hiểu, bên đường cũng không có dấu hiệu của binh sĩ Triệu quốc.
“Xem ra lần này ý của Triệu quốc là muốn bo bo giữ mình.” Diệp Thiệu xé bức mật báo của thám tử rồi ném vào chậu than, lại cầm