- Thật sự chỉ có một con đường này? Vì sao bao giờ cũng định sẵn phải bước trên con đường do tiền nhân vạch ra?
Độc Cô Minh nhìn phong thư do Vân Hư tổ sư lưu lại đến xuất thần.
Không phải hắn ngông cuồng, cũng không phải không tôn trọng công sức mà Vân Hư tổ sư đánh đổi bằng mạng sống để tìm ra được, mà là hắn thật sự có chút không cam lòng khi thấy vận mệnh mình cứ như đi trên một guồng quay đã được định sẵn.
Nó tạo cho hắn cảm giác bản thân chẳng khác gì một quân cờ được ai đó sắp đặt, từng đường đi nước bước đã được chuẩn bị hoàn toàn.
- Chân Võ Cửu Trảm qua tay ta liền biến thành Độc Cô Cửu Trảm.
Ta chán ghét loại ý cảnh phó thác cho số mệnh, mặc người mình yêu đi lấy phu quân khác của Chân Võ mà ngay lập tức xóa đi ấn ký Tương Tư đao, đến một cái nhíu mày tiếc nuối cũng không.
Đạo Ma kinh muốn ép ta dung hợp với tâm ma, để tâm ma lấn áp, ta cũng có thể phản kháng.
Hà cớ gì bây giờ lại phải đi theo con đường đã vạch sẵn của Vân Hư tổ sư?
Hắn không phải hạng người thỏa mãn với thực tại, có một rồi lại luôn muốn có hai ba.
Chính vì loại tham niệm này mà hắn liên tục tìm tòi sáng tạo, hòng đạt tới cảnh giới tiền nhân chưa từng chạm đến.
Có thể xem hắn như một con ngựa bất kham, không có một dây cương nào ước thúc được bước chân của hắn.
Con đường hắn đi, tuyệt đối phải là con đường do chính bản thân hắn lựa chọn, dù là ai, kẻ nào, địa vị ra sao cũng đừng hòng chi phối.
Về chấp niệm “nghịch hành” này thì hắn và Quan Thất rất giống nhau.
“Ngược dòng”, đây là hành động ngu ngốc trong mắt nhiều người, tìm khó tránh dễ, giống như cá chép vì muốn hóa rồng mà lội ngược dòng bơi về phía vũ môn.
Chính vì ý chí bất kham và quật cường của cá mà người đời thường lưu truyền một câu nói rất nổi tiếng.
“Cá lội ngược dòng là cá sống, người vượt nghịch cảnh không thành công cũng thành nhân…”
Độc Cô Minh thở dài, đặt phong thư xuống rồi vái ba vái, sau đó ánh mắt trở thành cương quyết, ống tay áo phất lên, thẳng tay hủy nó.
Kế đến hắn ngẩng cao đầu, thần thái lạnh lùng nhìn về phía thi thể của Thiên Ảnh Nhân.
Tàn ảnh màu xám đã bắt đầu trở về thân thể ông ta, đạo hoa đang phiêu phù trên đỉnh đầu dần được ngưng tụ ra, từ trong nhụy hoa xuất hiện một đạo quả hình người đang rũ xuống, tỏa ra đạo vận dào dạt.
- Không thử thì làm sao biết mình không thể thành công! Không thử làm sao biết giới hạn bản thân tới đâu? Không thử làm sao biết mình so với tiền nhân, rốt cuộc là ai lợi hại hơn?
Ánh mắt cương quyết của Độc Cô Minh biến thành chấp nhất, chân hắn bước tới ba bước, mỗi bước đều thi triển Bách Bộ Hồng Trần vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, sau khi tới vị trí đạo hoa màu trắng thì cơ thể hắn liền tan rã ra hóa thành làn khói uốn lượn xung quanh bộ xương của Thiên Ảnh Nhân.
Làn khói này bốc lên cao, cuối cùng chui vào đạo hoa màu xám trên đỉnh đầu ông ta, từ từ dung nhập vào đó.
Ngay khoảnh khắc hắn tiến nhập vào đạo quả của Thiên Ảnh Nhân thành công thì tiên âm trong cổ họng Diệu Âm Phạm Thiên chợt vang vọng.
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra khiến tiên âm này ngưng bặt.
Không ngờ Độc Cô Minh làm ra một hành động cực kỳ điên cuồng là chia tách linh hồn và thần niệm ra làm hai.
Linh hồn hướng vào trong đạo quả của Thiên Ảnh Nhân.
Còn thần niệm lại chờ đợi linh hồn thành công, khiến thân thể Thiên Ảnh Nhân thoáng cứng đờ, cánh tay ông ta đang giữ chặt yết hầu của Diệu Âm cũng ngừng lại động tác bóp nát, đạo quả của tiên tộc không còn bị hủy diệt liền nhanh chóng ngưng tụ ra.
Nếu trong trạng thái bình thường, đạo quả trong cuống họng của Diệu Âm khi vừa ngưng tụ xong sẽ ngay lập tức phát ra lực công kích khiến đạo quả của Thiên Ảnh Nhân nát vụn, nhưng hiện tại nó lại bị thần niệm đang đứng chờ thời cơ của Độc Cô Minh nhanh chóng dung nhập vào, nhất thời khiến cả hai đạo quả này không thể tấn công nhau nữa.
Lần đầu tiên sau năm mươi vạn năm, trong không gian chẳng còn tiếng giao tranh của tiên và nhân, hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.
Linh hồn của Độc Cô Minh dung nhập vào trong đạo quả màu xám của Thiên Ảnh Nhân.
Thế giới trước mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, những khe nứt đạo vận không còn xuất hiện, thay vào đó là một hơi thở hồng hoang như tồn tại từ vô tận tuế nguyệt phả vào mặt hắn.
Một thân ảnh lửng thửng từ nơi phía xa chân trời đang chậm rãi bước về phía Độc Cô Minh.
Thân ảnh này mặc áo xám, đầu đội mũ rộng vành, không ngờ lại y hệt với chiếc mũ rộng vành của hắn.
- Giữ lại chân trời, giữ lại người… Giữ lại năm tháng, giữ lại ngươi.
Tuế nguyệt