- Độc Cô Minh! Khi ngươi cứu chúng ta lại dám đem tà tâm, gieo hồn chủng vào linh hồn chúng ta!
- Ngươi dám bày ra sát cục này để giết toàn bộ anh tài trẻ tuổi nhân giới, không sợ sẽ bị toàn thể nhân giới truy sát hay sao?
- Ta hận ngươi! Truyền thừa đã sắp đến tay, vì sao lần nào cũng bị ngươi cướp đoạt!
Linh Minh vương tử, Lưu Bình, những người đã từng có mặt ở U Minh cấm địa đều cực kỳ căm phẫn với Độc Cô Minh.
Ở U Minh cấm địa hắn cũng là người làm ra hành động điên cuồng là ôm hết chìa khóa nhảy xuống vực, bây giờ còn kinh khủng hơn là muốn bày ra sát cục muốn giết hết mọi người.
Mộng Tiểu Phàm và Đả Cẩu cười khổ, đã hiểu vì sao lúc trước hắn nói sẽ tha cho cả hai một con đường sống.
Hắn đích xác có năng lực giết hết mọi người ở đây.
Lưu Tích Quân may mắn không bị tổn thương, liền hiểu rõ Độc Cô Minh đã cố tình tha cho mình.
Càng ngày nhìn gã nam tử đang đứng trên cao nhìn xuống kia, nàng càng cảm thấy xa lạ.
Cách đây ba năm hắn là một kẻ cực kỳ ngông cuồng, miệng đi trước hành động, luôn nói ra những câu thô tục, đánh không lại liền bỏ chạy.
Mà nay trên người lại toát lên sự âm trầm sát khí, cách hành sự lại ngoan độc không cách nào hình dung.
- Hắn thay đổi rồi…
Nàng cười tự giễu.
Với vô số những tiếng giận dữ vang vọng, Độc Cô Minh chỉ trầm mặc không đáp, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, bước chân lướt nhanh về phía kết giới.
Những tiếng nổ tự bạo vang vọng khắp nơi, máu tươi thịt vụn văng tung tóe, chôn vùi những âm thanh gào thét không cam tâm kia.
Hơn hai trăm tu sĩ, trong đó bảy mươi người xen lẫn trong đó tự bạo, đó là một tràng cảnh khủng khiếp thế nào? Nếu có thể sống sót thì thực mạng lớn bằng trời.
Đế ấn tỏa ra ánh sáng màu trắng trôi lơ lửng giữa không trung, dễ dàng bị Độc Cô Minh đoạt lấy vào tay.
Sát cục đã ra, ai là người định cục? Mà trong định cục liệu còn ẩn chứa thêm sát cục nào khác hay không?
Đúng lúc này, đôi mắt tràn ngập tử khí của cái xác Tây Tử Phượng bỗng lóe lên ánh sáng mãnh liệt, cô ta thét lên một tiếng chói tai rồi đánh thẳng tới chỗ Độc Cô Minh.
- Quả nhiên ngươi giả chết! Ta còn tự hỏi vì sao Bạch Hoàng Chiến Giáp lại yếu ớt như vậy, ngay cả Tướng Chỉ trong Ngũ Chỉ Chưởng Tử cũng không thể nào bị giết một cách tầm thường như thế…
- Các ngươi quá thâm độc… Cục trong cục, kế trong kế… những tưởng Quan Thất và Diệp Huyền Thanh sẽ là kẻ thâu tóm mọi thứ nhưng không ngờ mọi việc đều nằm trong tính toán của ngươi!
Độc Cô Minh cười nhạt, gót chân đạp nhẹ, thân thể lui lại phía sau tới ngay trước cửa kết giới, chụp lấy Trần Mạn Dao đang mê man vào tay.
Hương thơm hoa bỉ ngạn trên người nàng phả vào mũi hắn, xen lẫn với mùi máu tươi đang khô lại trên khóe môi, điều này càng khiến ánh mắt Độc Cô Minh trở nên lạnh lẽo hơn.
Giọng nói của Chân Võ vang lên:
- Mau cùng nàng ta vào bên trong tiếp nhận truyền thừa và lấy bảo vật.
Ta sẽ ở đây cản trở giúp hai ngươi…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Tiền bối không còn là Thiên Tôn, tu vi cũng rơi rớt thảm trọng… Không thể chống cự với Tây Tử Phượng quá lâu.
Mà trong đám thiên kiêu kia cũng có những kẻ sống sót, ta cảm nhận rất nhanh thôi chúng sẽ tới nơi đây!
Chân Võ cảm giác tên truyền nhân này của mình rõ ràng đang suy nghĩ chuyện điên cuồng gì đó, không khỏi cảnh tỉnh hắn:
- Nên biết đủ và dừng đúng lúc, ngươi đi tới bước này đã là rất kinh diễm rồi.
Ta có thể hy sinh để các ngươi đem hắc thương tái hiện thế gian.
Không cần lo cho ta…
- Yên tâm, tin tưởng ta…
Độc Cô Minh mỉm cười tự tin.
Mỗi lần hắn nở nụ cười như vậy thì đều chỉ có hai khả năng.
Một là đã nắm sẵn mọi thứ trong tay, hai là đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều mạng.
- Tẫn Cốt, Tỏa Cốt! Hôm nay ta muốn điên cuồng một lần để các ngươi vào trong kết giới đoạt lấy truyền thừa của Đông Hoa Nhân Chủ và Kiếm Thiên Tôn.
Các ngươi cũng phải giúp ta chăm sóc cho Mạn Dao…
Hai hình xăm bộ xương trên tay và chân Độc Cô Minh biến thành làn khói thoát ly khỏi cơ thể hắn, hiển hóa ra bộ dáng của Tẫn Cốt và Tỏa Cốt đang ngơ ngẩn không thôi.
- Lão đại…
- Lão đại muốn chúng ta bảo vệ tẩu tẩu…
Hai khô lâu lẩm bẩm, sau đó bái Độc Cô Minh một bái, kế đến dìu Trần Mạn Dao vào trong kết giới.
Độc Cô Minh mỉm cười, kế đến cầm Toái Mộng đao đứng chắn trước thông đạo chỉ vừa một người chui lọt này.
Lạnh lùng nhìn về Tây Tử Phượng đang đuổi đến.
Mà trong đám nổ tự bạo đang dần im ắng kia cũng xuất hiện tiếng rống giận ngập trời.
Côn Vũ đầu tóc rối bù, thương tích đầy mình lao thẳng về phía Độc Cô Minh.
- Tên khốn nhà ngươi, không ngờ ngươi thâm độc thế này!
Tiêu Ức Tình, Phong Diệt cũng còn sống, tuy tu vi rơi rới xuống một hai tiểu cảnh nhưng vẫn còn sức chiến đấu.
- Ngươi cho rằng một mình người có thể địch cả quần hùng sao?
Mà cả Lưu Bình, Quỷ Diện Quân không rõ dùng thủ đoạn gì cũng vẫn còn sống, dùng vẻ mặt thù hận nhìn hắn.
- Độc Cô Minh!
Diệp Chính hiện ra, mà Quan Thất, Diệp Huyền Thanh cũng chưa chết.
Bọn họ đều trọng thương nghiêm trọng, chiến giáp bị tàn phá không còn hình thù gì nữa, tu vi rơi rớt thảm trọng nhưng nếu cùng tấn công một người thì đó lại là câu chuyện khác.
Cùng mục tiêu chính là minh hữu, khác mục tiêu sẽ thành tử địch.
Ban nãy Tây Tử Phượng là địch của tất cả mọi người, Quan Thất và Diệp Huyền Thanh là địch của Côn Vũ, Phong Diệt.
Nhưng bây giờ tất cả bọn họ lại đứng chung chiến tuyến, đồng thời dùng ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Độc Cô Minh đang đứng chắn trước cửa kết giới.
Một người có thể địch quần hùng không? Không ai biết, vì chưa ai dám thử… Nếu thử rồi có chết không? Có lẽ chết, mà cũng có lẽ sống.
Chết thì danh lưu muôn thuở, mà sống sẽ trở thành vạn nhân địch, thậm chí gieo xuống mầm mống “nhân giả vô địch” cũng không biết chừng.
Độc Cô Minh tay cầm Toái Mộng đao, chiến giáp đính đầy linh thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn nhìn tất cả quần hùng đang căm phẫn hướng ánh mắt