Chiến giáp của Độc Cô Minh vốn dĩ đã là hoàn chỉnh nhất ở nơi đây, vượt xa những chiến giáp bị tàn phá của đám Côn Vũ.
Nay sức mạnh của nó vượt ngưỡng Thiên Tôn, chính thức đạt tới cấp độ Nhân Chủ Chiến Giáp, ở đây ngoài Tây Tử Phượng ra thì có ai đơn đả độc đấu là đối thủ của hắn?
- Chỉ có vây công, cùng nhau ra tay, bất chấp thủ đoạn mới có hy vọng giết được hắn!
Quan Thất âm trầm nói, mắt nhìn sang Thẩm Yến đang đứng im lặng ở phía xa.
Phong Diệt cũng thêm vào:
- Thẩm huynh, bây giờ chúng ta cần nhanh chóng giết Độc Cô Minh, bằng không truyền thừa và bảo vật đều bị hắn đoạt mất… Đừng chần chừ nữa…
Độc Cô Minh nhìn Thẩm Yến hồi lâu, lắc đầu thở dài.
Thẩm Yến cũng nằm trong số những người được hắn tha mạng, không bị vụ nổ tự bạo làm ảnh hưởng, Thiên Tôn Chiến Giáp vẫn còn nguyên vẹn.
Để đáp lại ân tình của Độc Cô Minh, gã sẽ quyết định thế nào đây?
- Kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, không tranh với đời.
Ta cũng không cầu vô địch, nhưng không thể phủ nhận vô địch là cách nhanh nhất để thành đạo.
Chỉ có điều…
Thẩm Yến mỉm cười:
- Có điều… để trở thành vô địch, không phải dùng phương pháp như vậy.
Các ngươi dồn ép Độc Cô huynh tới bước đường cùng, liên thủ vây công hắn.
Giả dụ giết được hắn không nói, lỡ như không giết được thì sẽ gieo xuống cho hắn một mầm mống “vạn nhân địch”, hay thậm chí là “nhân giả vô địch”.
Mà các ngươi, vĩnh viễn không thể chạm tới cảnh giới này.
Vô địch là ám chỉ loại thái độ một mình đối địch với cả thiên hạ vẫn ung dung tự tại, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, đánh đến không ai địch nổi, chúng sinh quỳ bái, vạn vật cúi đầu.
Nào phải loại thái độ lấy đông địch ít, vây công một người như thế này?
Ngừng một chút, gã nói tiếp:
- Ta không tham gia, cũng không trợ giúp Độc Cô huynh… Đây là đường huynh đi, nếu có ta tham gia thì huynh không thể thành đạo, mà đạo của ta cũng không giống huynh, không phải dựa vào chiến mà thành…
Nhìn thiếu niên áo lam phía xa, Độc Cô Minh cười sảng khoái, tâm trạng thoải mái vô cùng:
- Được! Thẩm huynh, chờ ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên ta tìm huynh uống rượu!
Lưu Tích Quân hỏi hắn:
- Chúng ta nên làm thế nào?
Độc Cô Minh bây giờ có thực lực ngang với Tây Tử Phượng, mà nàng thì có Đại Đế Chiến Giáp hoàn chỉnh, xem như có thể đánh với một trong Phong Diệt và Lôi Diệt.
Nhưng những thiên kiêu còn lại thì giải quyết ra sao? Ai sẽ tiếp đón chúng?
- Cô lui về sau sử dụng vu thuật hỗ trợ ta và bảo vệ lối vào kết giới là được.
Trận này để mình ta đánh! Ta muốn chứng minh cho bọn chúng thấy “cấm kỵ” là gì! Cũng muốn thử xem lời Thẩm huynh liệu có đúng.
Nếu càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng liệu có thể trở thành “vô địch” hay không?
Độc Cô Minh bước tới phía trước, khí thế dâng lên.
Trong lòng hắn không còn vướng bận bất cứ thứ gì, Toái Mộng đao tay phải run lên bần bật, Bạch Hoàng Đế Vương Ấn bị hắn thu vào trong khổ hải.
Nhưng khoảnh khắc nó vừa xuất hiện ở đây thì dị biến chợt phát sinh.
Bức tượng nam tử áo trắng bình phàm ở giữa đế ấn, nơi được ngũ long triều bái bỗng tỏa ra một loại phàm ý đặc biệt.
Loại phàm ý này cực kỳ giống với tia phàm ý mà Độc Cô Minh cảm ngộ ra lúc trước.
Sau khi bị hắn khống chế đè nén thì tia phàm ý này cũng không mất đi, vẫn luôn ẩn nấp trong khổ hải.
Khoảnh khắc đế ấn xuất hiện, tia phàm ý này liền bay thẳng về phía đế ấn, dung hợp với phàm ý tỏa ra từ bức tượng nam tử áo trắng.
Tròng mắt Độc Cô Minh co rút lại, cảm giác tu vi mình đang nhanh chóng biến mất.
Nếu không gấp rút trục xuất loại phàm ý này ra người thì chắc chắn hắn sẽ trở thành phàm nhân một lần nữa.
- Chiến!
Chúng sinh huyết sôi trào muốn đè nén loại phàm ý này xuống, bây giờ ngoài chiến đấu để kích thích ngũ đạo trong chúng sinh huyết đè ép nó ra thì hắn chẳng còn cách nào khác.
- Chiến!
Đám Phong Diệt, Côn Vũ, Quan Thất… thấy Độc Cô Minh điên cuồng đến vậy thì cũng động dung, thét lớn một tiếng rồi đồng loạt lao lên.
Lưu Bình là người va chạm với Độc Cô Minh đầu tiên.
Gã một thân quỷ khí, hai bàn tay đan lại với nhau thành một kết ấn kỳ lạ:
- Thiên địa minh minh, thiên đạo mang mang, thiên đạo thường tự diệt, quỷ đạo thường tự sinh…
Sau câu tụng niệm của Lưu Bình, bầu trời chợt tối xầm lại, tiếng kêu ai oán khóc than của ma quỷ vang vọng khắp bốn phương ập vào tai Độc Cô Minh như muốn đòi mạng hắn.
Cùng lúc Phong Diệt cũng lao tới, cương phong, nhiệt phong, âm phong hóa thành vô số xúc tu khổng lồ liên tục công kích.
Độc Cô Minh cười dài:
- Chỉ có vậy sao? Minh minh mang mang vì không có pháp tắc, thiên đạo tự diệt vì không nghe được tiên âm.
Nay ta dùng Diệu Pháp Tiên Âm giáo hóa chúng sinh, khiến oán niệm bốn phương tiêu tán…
Đạo vận diệu âm từ trong cổ họng của hắn bùng phát, từng đạo tiên âm thanh thuần lan tỏa ra bốn phương, không ngờ hoàn toàn phá tan được thần thông này của Lưu Bình.
Chẳng những thế còn khiến Lưu Bình thoáng mê man, mất đi chiến ý.
Nhưng Độc Cô Minh cũng không kịp nhân dịp này giết gã.
Đòn tấn công của Phong Diệt đã tới, đối phó với những xúc tu do gió tạo thành này Độc Cô Minh chỉ đơn giản chém ra một đao Diệt Tuyệt.
Đao quang từ lóng lánh màu bạc nay biến thành một màu đen tuyền.
Đen đại diện cho hủy diệt và sát lục, một khi giáng xuống sẽ hủy diệt chúng sinh, khiến cho vạn vật điêu tàn.
Dưới một đao này, toàn bộ những xúc tu kia đều tan rã, mà Phong Diệt cũng bị đao ý làm cho chấn động liên tục lui lại phía sau, phải dùng đạo vận tiêu dao hóa giải loại đao ý như giòi bọ đục xương đang không ngừng tàn phá linh hồn của mình.
- Hắn sắp ngộ ra loại đạo vận thứ năm, ý cảnh đao hóa thành đạo vận đao!
Đứng quan sát từ đằng xa, Thẩm Yến thở dài một hơi.
Con đường đạo vận này là do gã sáng tạo ra, nhưng không ngờ Độc Cô Minh đi sau về trước, còn chưa đạt tới hoàn mỹ đã ngộ ra tới năm loại đạo vận khác nhau.
Một khi hắn trở thành hoàn mỹ thì sẽ khủng bố tới cỡ nào?
- Ha ha, các ngươi mỗi người thử đỡ một đao trong Độc Cô Cửu Trảm của ta xem!
Độc Cô Minh càng đánh càng điên cuồng, từ thế bị động chuyển sang chủ động, liên tục chém xuống năm đao Phá Sát, Kinh Thần, Trảm Đạo, Tế Vũ, Nghịch Hành.
Phá Sát, phá tan sát cục sau đó giết ngược trở lại.
Kinh Thần, như một đóa hoa diễm lệ nở rộ giữa không trung, khiến quỷ thần chấn kinh.
Trảm Đạo, trảm thiên địa đại đạo, trảm nhân đạo bất tuân.
Tế Vũ, sắc hồng ráng đỏ, mưa phùn buổi hoàng hôn chiều tà.
Trong đó, đao cuối cùng là đao mạnh nhất.
Nghịch Hành! Thần hình là ý chí bất khuất, thần thái là sự cuồng ngạo, thần hồn là dùng tàn hồn anh linh nhân giới dung nhập vào.
Một đao cuối cùng này chém xuống,