Người ngựa của bộ lạc Tây Phong chẳng mấy chốc đã vây xung quanh bọn Độc Cô Minh.
Vó ngựa thổi cát bụi bay mù trời, khiến họ phải đưa tay che mắt lại.
- Nàng ấy là của ta!
Một âm thanh hùng dũng xuất hiện từ giữa đám binh lính, một gã nam tử râu rậm, dáng người cường tráng xuất hiện cúi xuống ôm lấy ngang hông Độc Cô Mạn rồi nhấc bổng nàng lên.
Mặc dù Độc Cô Mạn nói là không dám phản kháng, nhưng trước sự lỗ mãng của nam tử kia cũng tức giận vô cùng, linh lực toàn thân bùng phát hòng chấn bay gã ra xa.
- Tiểu mỹ nhân, Đại Ngưu ta đã luyện thể tới Nhị cấp hậu kỳ bát chuyển, chính là ngang với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong của các ngươi.
Sức mạnh nguyên thủy của ta đã cường đại đến mức vượt qua yêu tộc cùng cấp.
Phóng mắt hết nhân giới, kẻ có thể làm tổn thương ta trong cùng thế hệ chẳng có mấy người đâu!
Nam tử râu ria này vừa nói xong, đám binh lính sau lưng liền cười vang:
- Đúng vậy! Nhân Giới Chí Tôn bảng cái quái gì chứ? Chẳng qua Đại Ngưu tướng quân và Tư Thuần thánh nữ không rảnh rỗi tranh giành, chứ bằng vào tư chất của hai người họ, kể cả tên Kiếp Chủ sống lại từ thời thượng cổ kia cũng không phải là đối thủ.
Bộ lạc Tây Phong cũng giống như Man tộc, bọn họ không tu linh lực mà hướng đến rèn luyện gân cốt, cường hoá kinh mạch của bản thân.
Về cơ bản thì đường lối tu luyện của họ cũng chia thành bảy đại cảnh giới giống tu sĩ.
Nhất cấp tương đương với Khổ Hải, nhị cấp là Hỗn Nguyên cảnh.
Trong đó, việc phân chia mạnh yếu trong cùng cấp dựa trên số lần nghịch chuyển kinh mạch.
Cửu vi cực, chín là cực hạn.
Đạt tới chín thì sẽ tương đương với cảnh giới hoàn mỹ của tu sĩ.
Không thể không nói thể tu Nhị cấp hậu kỳ bát chuyển như Đại Ngưu quá sức mạnh mẽ, ngay cả tu sĩ đã ngưng tụ ra năm loại đạo vận như Độc Cô Mạn mà cũng bị giữ chặt như giữ một con gà.
Sau khi nhấc bổng nàng lên đặt trước mặt mình, Đại Ngưu mới cười lớn:
- Từ xưa đến nay anh hùng đi đôi với mỹ nhân, ta là tướng quân của bộ lạc Tây Phong.
Kể cả nàng có là công chúa của thánh hoàng triều thì đã sao? Ta cũng có gan tới đó cầu hôn!
Lời Đại Ngưu cực kỳ sỗ sàng, kèm theo sự bá đạo khiến Độc Cô Mạn đỏ mặt.
Độc Cô Minh không quan tâm lắm, mà thật ra cũng không có khả năng để quan tâm.
Trong nháy mắt khi Đại Ngưu động thủ với Độc Cô Mạn vừa rồi, hắn cảm nhận được cả ngàn thể tu Tam cấp đều nhìn chằm chằm về phía hắn và ngũ hoàng tử, dùng sát khí khoá chặt hai người, nếu như dám vọng động thì chờ đợi mình chính là vạn tiễn xuyên tâm, chết không đăt chôn thân.
Mã Tư Thuần ưỡn bộ ngực căng tròn đang ẩn hiện sau lớp áo ngắn củn mỏng manh lên, vài tia nắng chiếu rọi xuống mặt nàng tôn lên làn da rám đỏ cực kỳ khoẻ mạnh.
Trong tiếng tung hô rợp trời của binh linh bộ lạc Tây Phong, không ngờ ánh mắt Mã Tư Thuần lại liếc đến vị trí Độc Cô Minh.
- Ngươi rất mạnh!
Độc Cô Minh không đáp, nhưng lúc nghe được câu tiếp theo của nàng ta thì choáng váng suýt nữa bật ngửa.
- Nhưng càng mạnh thì Mã Tư Thuần ta càng thích chinh phục! Lên!
Quất dây roi vào mông ngựa khiến nó giơ hai chân lên trời hí vang, Mã Tư Thuần cưỡi ngựa chạy nhanh tới vị trí Độc Cô Minh đang đứng.
Người hơi nghiêng, cánh tay của nàng ta vươn xuống ôm lấy ngang hông Độc Cô Minh.
Mà hắn lúc này tuy giận tím mặt nhưng vì bị sát khí của cả vạn người ngưng tụ vào, hoàn toàn không thể phản kháng.
- Mỹ nam nhân, đêm nay ngươi thuộc về ta!
Mã Tư Thuần nâng bổng Độc Cô Minh lên.
Tận lúc này đây hắn mới cảm nhận hết sự khủng khiếp của thể tu, có cảm tưởng như sức mạnh thân thể nàng ta đã vượt qua ranh giới nhân loại, thậm chí vượt xa những yêu thú huyết mạch thấp kém.
Nếu phải chịu một quyền chính diện của Mã Tư Thuần, hắn dám chắc mình không chết cũng trọng thương.
"Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Vốn tưởng mười loại đạo vận đã là vô địch nhân giới, nào ngờ vẫn còn có kẻ đủ khả năng thắng được ta..."
Trong lúc hắn đang ngậm ngùi thì thân thể đã bị Mã Tư Thuần nhấc bổng lên, đặt ngay phía trước, hai tay ôm vòng qua hệt như cách Đại Ngưu đang đối xử với Độc Cô Mạn.
- Thánh nữ uy phong! Ngọn gió tây chúng ta chính là bộ lạc bá đạo nhất Trung Thổ!
- Mau chóng bắt hắn đẻ ra tiểu thánh nữ mới đi!
Đám binh lính hò hét cuồng loạn.
Độc Cô Minh giận quá chỉ biết chửi lại:
- Đẻ ra ông nội ngươi, đẻ ra tổ tông mười tám đời nhà các ngươi! Cứ để đêm nay bổn công tử hành hạ thánh nữ của các ngươi, ta sẽ vỗ mông nàng ta, cưỡi ngựa đẩy xe bò, các ngươi chờ đó!
Đây là lần đầu tiên sau mười bốn năm hắn giận đến thế này, bao nhiêu sự điềm tĩnh và chững chạc đều như gió bay đi.
Không thể tin nổi