Nói đên đây, Độc Cô Mạn lắc đầu mỉm cười:
- Nếu cặp phu thê kia gọi phụ hoàng ta là biểu đệ, theo bối phận mà nói, chúng ta sẽ dĩ nhiên sẽ phải gọi tiểu hài tử năm ấy một tiếng "biểu ca".
Ngũ hoàng tử trầm mặc hỏi:
- Muội tìm ở đâu những tin tức này? Vì sao ta không hay biết gì cả?
Độc Cô Mạn thở dài:
- Huynh luôn ham chơi, thích rong ruổi, hoàn toàn không chú tâm vào đọc cổ thư trong gia tộc.
Thái tử ca ca thân mang Trường Sinh thể, từ nhỏ đã bị nghiêm cấm không được rời hoàng cung nửa bước.
Đọc sách, nghiên cứu cổ thư là cách duy nhất giúp huynh ấy giết thời gian.
Muội vì thương cảm huynh ấy nên cũng thường xuyên ở bên cạnh.
Chúng ta rất hay đi đến Tàng Thư các, từ trong những thư tịch thời cổ liên tục tìm tòi, muốn qua đó có thể tái hiện phần nào lịch sử đã bị chúng nhân quên lãng.
Biểu ca, ta cũng chỉ biết bấy nhiêu thôi.
Nếu ngươi muốn tìm hiểu nhiều hơn ắt phải nhập cung một chuyến.
Phụ hoàng năm ấy đã giúp cha mẹ ngươi chạy trốn, hiển nhiên hiện tại cũng sẽ không làm hại ngươi...
Ngũ hoàng tử sửng sờ khi nghe Độc Cô Mạn gọi Độc Cô Minh là "biểu ca".
Nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo, y thấy tên "biểu ca" này cường đại vô cùng, nhận hắn chỉ có trăm lợi mà không hại.
Thậm chí dẫn hắn về hoàng cung có khi còn khiến thái tử phải nhìn mình bằng con mắt khác.
Y nghĩ thầm:
- Thái tử luôn bị giam cầm trong hoàng cung, luôn thiếu một đối thủ xứng tầm.
Bây giờ đem hắn về hoàng cung, hai hổ chung một chuồng, Trường Sinh thể đấu Trường Sinh thể, đó hẳn sẽ là một cục diện rất đặc sắc...
Nghĩ tới đây, ngũ hoàng tử mở cờ trong bụng, vội vã thu lại bảo tháp, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Biểu ca yêu dấu, thật ra ban nãy ta mới nhìn thấy huynh lần đầu đã tự hỏi vì sao trên đời này lại có người anh tuấn đến thế, thần thái ngời ngời như quân lâm thiên hạ đến thế.
Một khắc đó, lòng ta thổn thức vô cùng, vì muốn chứng minh huynh chính là biểu ca mà ta hằng đêm luôn ngưỡng mộ nên ta mới bất đắc dĩ mạo phạm...
Ngũ hoàng tử trở mặt quá nhanh khiến Độc Cô Mạn đứng bên cạnh cực kỳ bất ngờ.
Ngay cả Độc Cô Minh đang sát khí đằng đằng cũng bất giác nhướng mày khó hiểu.
- Biểu ca yêu dấu, cùng về hoàng cung với ta đi.
Phụ hoàng ta, cũng tức biểu thúc của huynh chính là Đại Đế Trung Thổ, có người chống lưng cho dù đắc tội với ai, bất kỳ thế lực nào thì cũng hoá giải được.
Ta nghe năm đó biểu ca đã từng giết vài thiên tài của các tông phái phải không, kể ra cho ta nghe xem nào, dựa vào thanh thế của Độc Cô gia ta, chắc chắn sẽ giải quyết được toàn bộ!
Thấy ngũ hoàng tử bày ra bộ mặt "mọi thứ cứ để ta lo", Độc Cô Minh cũng không ngại hù doạ y một chút.
- Cũng không nhiều lắm, đại khái có hơn một ngàn thiên kiêu bị ta gài bẫy giết chết ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Những kẻ nổi bật là Kinh Âm, Pháp Hải, Kim Thiên Chí, Tây Tử Phượng, Xích Khao, Chu Tử, Mạc Ảnh, Lý Mật, Liễu Khấu, Tử Đường, Diệp Huyền Thanh, Vương gia lục tử...!
Ngừng một lát, Độc Cô Minh lại nói:
- Có lẽ không sai biệt lắm, dù sao giết nhiều người quá, ta cũng không nhớ hết danh tính của họ.
À, suýt nữa quên mất.
Ngoài ra ta còn đánh trọng thương Quan Thất, chặt rớt tay Côn Vũ, đánh bại Lưu Bình, Diệp Chính.
Bọn Phong Diệt, Lôi Diệt, Quỷ Diện Quân ta cũng đấm qua vài cái.
Thẩm Yến cũng vậy, ta thấy gã hàn huyên quá nhiều nên chém rơi đầu tri kỷ của gã.
Còn Hồng Trần Kiếp Chủ nữa, y chính là tử địch đời đời kiếp kiếp của ta.
Sao nào, biểu đệ sẽ giúp ta giải quyết hết số ân oán này chứ?
Lời hắn vừa dứt thì bầu không khí đã lạnh ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt ừng ực của ngũ hoàng tử.
"Con mẹ nó, quá biến thái.
Đây đúng là tuyệt thế hung nhân ngàn năm có một.
Năm xưa Nam Hoang xuất hiện một Lưu Tông điên điên khùng khùng, vì muốn đoạt tiên đan diệu dược để cứu con gái mà không tiếc đắc tội với quần hùng Trung Thổ.
Nhưng ông ta dù sao cũng là cường giả Đạo Đài cảnh.
Còn tên này bây giờ chỉ mới ở cảnh giới Khổ Hải mà đã gây ra tai hoạ còn lớn gấp trăm lần.
Dẫn hắn về Độc Cô thánh hoàng triều chẳng phải gián tiếp tuyên chiến với cả thiên hạ hay sao? Kế hoạch giúp thái tử trở thành cường giả vô địch nhân giới còn chưa thành công, tên hoạ tinh này từ đâu lại xuất hiện."
Nội tâm ngũ hoàng tử không ngừng gào thét, hiểu rằng Độc Cô nhất mạch từ nay về sau sẽ không thể có nổi một ngày yên ổn.
Độc Cô Minh thấy vẻ mặt trắng bệch nghẹn họng của y thì cũng không nhịn được bật cười.
Hắn rất muốn tìm hiểu thân phận của mình, nhưng cứ thế đi thẳng vào nơi long đàm hổ huyệt