Khoảnh khắc tiếng thét dài của Sổ Tư phát ra rung động toàn trường thì Đế Long đang trùm áo bào vàng thêu hoa văn hình rồng đen cũng chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng nói:
- Mục đích của ngươi không phải là để hơn thua với tên Độc Cô gia kia, ngươi nhắm đến ta...
Sổ Tư cười ha hả, sức nóng quá kinh khủng khiến cho da dẻ gã bong tróc ra từng mảng, nhưng lớp da mới tái sinh sau đó lại càng sáng rực, óng lên ánh đỏ hồng hào.
- Đế Long, bình thường ngươi luôn được chúng trưởng lão yêu tộc và cả Yêu đế bao bọc rất cẩn thận, hoàn toàn chưa bao giờ trải qua sinh tử hiểm nguy.
Ta không phục, ta sinh cùng lúc với ngươi, thành tựu của ta có được hoàn toàn là dựa trên máu và nước mắt.
Ta từng giết người mình yêu chỉ vì tranh đoạt Phượng Hoàng huyết, giết ca ca ruột đoạt lấy yêu châu.
Vì cường đại, ta có thể hy sinh tất cả.
Từ một chim sẻ nhỏ bé hoá thành cường điểu được mọi người trọng vọng, con đường của ta, kẻ ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh như ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.
Lời Sổ Tư vừa cất lên đã khiến mọi người trầm mặc.
Chuyện y kể chỉ có thiếu chứ không hề dư thừa.
Sổ Tư đích thực không có huyết mạch cường đại, chỉ là một yêu tộc tán tu nổi lên sau vô số trận quyết đấu sinh tử với các thiên tài khác trong Thần Điểu nhất mạch.
Con đường của y thoạt nhìn thì rất giống với Côn Vũ hiện tại nhưng hoàn toàn trái ngược với nhau.
Côn Vũ từ vị trí cao quý được chúng tộc nhân trọng vọng mà phế bỏ huyết mạch, một mình một đường, khiêu chiến khắp thiên hạ truy cầu vô địch.
Sát khí của y không nặng, thậm chí còn không có.
Kẻ thù bại trận dưới độc thủ của y đều an toàn giữ được mạng.
Khi có ai đó sau khi thua cuộc gắng gượng hỏi lý do vì sao lại được tha mạng thì Côn Vũ chỉ khẽ nói:
- Ta đã rũ bỏ toàn bộ quan hệ với tộc đàn, hiện tại là đơn độc không bằng hữu, không thân nhân, chẳng có chút vướng bận, cũng không sợ các ngươi tìm đến ai gây khó dễ.
Giữ lại mạng cho các ngươi, hy vọng lần sau gặp lại các ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng...!Ta cần tìm đối thủ, không phải cừu nhân...
Sát khí của y không có, nhưng ngạo khí thì cực kỳ dư thừa.
Vô địch là gì? Là càng đánh càng mạnh, địch nhân càng đông sẽ càng cường hoành bá đạo.
Một đến một bại, trăm đến trăm bại, ngàn đến ngàn bại, vạn đến vạn bại, dù là đối mặt với vô số cường giả thì vẫn chỉ có một kết cục: hắn thắng, tất cả bại.
Con đường tu đạo thăm thẳm vô tận chạy thẳng về phía chân trời.
Nếu không sở hữu cái tâm cường giả, dù chui rúc xó xỉn, may mắn nhặt được kỳ ngộ vẫn chẳng thể nào đủ sức tranh hùng với chúng hào kiệt được.
Ở đây Sổ Tư khác với Côn Vũ.
Sát khí của gã rất nặng, oán khí càng khủng khiếp hơn.
Gã sinh ra địa vị đã không bằng người, chỉ là một con chim sẻ thấp kém vừa khai mở được linh trí.
Con đường tu luyện của gã cực kỳ trắc trở, tín niệm duy nhất trong đời gã chỉ có một là phải cường đại, bằng mọi giá phải cường đại.
Ngay cả những người yêu thương nhất của gã nếu dám ngáng chân trên con đường này, gã cũng đều sẽ thẳng tay giết không chút lưu tình.
Ở mấy vòng đầu, nam tử áo xám khẽ cười:
- Càng lúc càng thú vị, xem ra sau đêm hôm nay sẽ có nhiều hơn một vị hào kiệt tuổi trẻ nổi lên.
Đan Ngư Yêu Đế trầm mặc.
Ông ta vẫn biết sự khó khăn mà Sổ Tư đã trải qua, nhưng với chấp niệm về thứ gọi là "huyết mạch cao quý" vẫn quá lớn.
Cả Côn Vũ một khi mất đi huyết mạch Côn Bằng thì ông ta cũng không ngần ngại rũ bỏ, mặc kệ thành tích hiện tại của Côn Vũ có tốt đến thế nào.
Đại Tế Tửu nói:
- Nhân tài cỡ này mà lại không được Yêu đế để mắt đến, hay là giao lại cho bộ lạc ta đi!
Đan Ngư Yêu Đế lắc đầu thở dài:
- Các ngươi không hiểu huyết mạch quan trọng cỡ nào, không có huyết mạch tinh thuần của thần linh kỷ thần thoại thì thành tựu vĩnh viễn ở dưới Chủ cảnh.
Thứ yêu tộc ta cần là một hào kiệt chống trời đạp đất, không phải một yêu đế bình thường...
Nam tử áo xám cười nhẹ:
- Muốn trở thành hào kiệt thì phải có dũng khí thay đổi càn khôn, tranh phong với người trong thiên hạ.
Bởi vì chẳng ai từ khi sinh ra đã được kẻ khác xem là anh hùng...
Đại Tế Tửu gật gù, vuốt râu nói:
- Về điểm này ta đồng ý với Độc Cô huynh, tôn nghiêm phải do tự bản thân mình giành giật lấy, không thể nào trông chờ vào những lão già gần đất xa trời như chúng ta ban phát cho được.
Con đường của Sổ Tư hay Côn Vũ còn rất xa, nếu không chết yểu, ai dám khẳng định thành tựu của chúng sẽ thấp hơn tổ tiên?
Đan Ngư Yêu Đế im lặng không đáp.
Nhưng trong lòng vẫn cố chấp cho rằng chỉ có yêu tộc mới hiểu thấu vấn đề này.
Sau khi chúng trưởng lão yêu tộc truyền