Lại mất thêm hai tuần để ổn định cảnh giới.
Độc Cô Minh cõng Lưu Tích Quân trên vai bắt đầu cuộc hành trình khám phá Minh giới tàn phá này.
Chuyến đi kéo dài suốt một tháng trời, dọc đường đi cả hai nhìn thấy vô số kiến trúc đã đổ nát, xương chất thành núi, khí tức tang thương nồng đậm toả ra khắp trời đất, ở nhiều chỗ oán niệm còn hình thành lệ quỷ cường đại, chúng thường xuyên bay tới bay lui trong minh giới, thi thoảng lại gào lên những âm thanh tê tâm liệt phế như vừa nhớ lại hồi ức đau thương nào đó.
Dấu tích thần thông cấp Đại Đế giao chiến lan tràn, có xương cổ thú khổng lồ trải dài cả trăm dặm, cũng có những mảnh nhỏ pháp bảo bị tàn phá đến không còn chút giá trị.
Rõ ràng năm xưa Minh giới đã phải gánh chịu sự tấn công khủng khiếp từ thế lực thần bí nào đó mới lâm vào thảm cảnh này.
Cả một giới diệt vong, đến hùng mạnh như U Minh Quỷ Chủ mà cũng vẫn lạc, dùng oán niệm bảo tồn cấm địa chờ đợi suốt một trăm bốn mươi bảy vạn năm tìm kiếm người kế tục đạo thống của mình.
- Ngươi đang làm trò gì vậy?
Trong một tháng này, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Lưu Tích Quân chứng kiến Độc Cô Minh phất tay lên trời rồi thét lớn hai chữ "Hô Phong".
Những tưởng đây là thần thông gì đó ghê gớm nhưng kết cuộc chỉ thấy một làn khói xám yếu xìu phóng ra, hoàn toàn chẳng có tí sát thương nào.
Độc Cô Minh thở hồng hộc, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đầy gân máu:
- Ta đang thử phục chế một môn thần thông kinh thế, cô không biết uy lực nó lớn tới cỡ nào đâu!
Lưu Tích Quân nhíu mày:
- Phục chế thần thông? Ngươi tưởng mình là Đại Đế chắc? Làm gì có ai phục chế nổi thần thông mà chỉ dựa vào trí nhớ?
Nếu Lưu Tích Quân biết Độc Cô Minh không phải chính mắt từng thấy thần thông này, mà là từng đọc được mô tả về nó trong một bộ truyện tiên hiệp thì chắc sẽ giật mình chửi hắn là đồ điên.
- Hô Phong!
- Hô Phong!
- Hô Phong!
- Hô con mẹ nó phong!
- Con mẹ ngươi! Bạch Phát Đại Thiên Tôn ngươi là đồ lừa đảo!
.............!
Lại một tháng trôi qua, đầu tóc hắn bù xù, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ hoang đường phục chế thần thông từ truyện tiên hiệp.
- Chẳng lẽ mấy câu truyện kia không cái nào là có thật sao?
Hắn não nề ngồi ôm đầu, tâm trạng chán chường không thôi.
Thấy vậy Lưu Tích Quân bèn nói:
- Mấy câu truyện hư ảo làm sao mà có thật được? Không hiểu sao ngươi lại giống cha ta đến vậy.
Ông ấy cũng ôm mộng phục chế Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn công của Bá Luân Đại Thần thông qua miêu tả trong truyền thuyết và bức tượng của ngài ở Đông Hải.
- Cha cô cũng có ý nghĩ này?
Độc Cô Minh giật mình.
- Đúng vậy! Ông ấy nói, những thứ hư ảo, tin thì sẽ có, không tin sẽ không có.
Thay vì bỏ qua, ông ấy chọn cách tin tưởng nó có thật.
Giả dụ nó thật sự không có thật, thì ông ấy sẽ tìm cách sáng tạo ra nó!
- Nếu không có thật thì tự sáng tạo ra!
Độc Cô Minh như bị sét đánh ngang tai chợt giật bắn mình.
Chốc lát sau hắn ngẩng mặt lên trời cười điên cuồng khiến cho Lưu Tích Quân hoảng sợ.
- Ngươi lại định làm trò gì vậy!
- Ta muốn Hô Phong!
Độc Cô Minh nghiến răng ken két, lao thẳng đến chỗ một lốc xoáy khổng lồ đang xoay tròn phát ra khí tức hủy diệt ở phía xa.
Lốc xoáy này đi đến đâu thì vô số đất đá và xương cốt cổ thú trên mặt đất bị hút vào đến đó, chỉ trong khoảnh khắc chúng đã bị cơn lốc nghiền nát thành bụi phấn.
Đặt Lưu Tích Quân ở một vị trí an toàn xong, hắn bắt đầu khom người, chậm rãi bò tới chỗ lốc xoáy.
Mặc dù đứng cách xa cả ngàn trượng nhưng dư chấn của cơn lốc vẫn khiến da mặt hắn rách toạc, toàn thân run rẩy phải dùng toàn lực chống lại sức hút.
Dù vậy vết thương của hắn lại mau chóng khôi phục, quá trình không ngừng bị xé rách rồi hồi phục tạo nên cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
- Phong là gió, gió từ đâu mà tới? Là do thứ gì tạo thành? Nếu hiểu được gió là gì, ta nhất định sẽ điều khiển được nó!
Hắn cố nén đau không ngừng thu hẹp khoảng cách với cơn lốc.
Càng tới gần sức hút càng mạnh, đến khi da toàn thân đều bong ra hết để lộ ra lớp thịt đỏ ửng thì liền nghe Lưu Tích Quân hét toáng lên:
- Mau lùi lại đi, Trường Sinh thể của người chưa tới mức bất diệt đâu, còn tiến lại nữa sẽ chết đó!
- Yên tâm, còn chịu đựng được!
Mặc dù thống khổ đến tột cùng nhưng hắn vẫn cố gắng tập trung cảm nhận điểm tinh diệu của cơn lốc này.
- Ngươi là một tên điên!
Lưu Tích Quân thở hồng hộc, không còn sức la hét nữa, bất lực nhìn Độc Cô Minh không ngừng tiến tới cơn lốc khủng bố kia.
Nếu hôm nay hắn chết, nàng cũng khó lòng sống được nữa vì đã mất đi nguồn cung cấp sinh cơ.
- Đúng là tận cùng xui xẻo mới gặp ngươi! A...!
Đột nhiên Lưu Tích Quân nhìn thấy Độc Cô Minh dường như không còn bị lực hút ảnh hưởng nữa.
Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng lại, hai mắt nhắm nghiền, khí tức hoàn toàn dung nhập vào cơn lốc.
Cơn lốc vẫn điên cuồng gào thét nhưng không còn di chuyển nữa.
Đáng kinh ngạc hơn là còn có xu hướng lại gần Độc Cô Minh.
Lưu Tích Quân không biết là hắn giờ phút này đang rơi vào một trạng thái vô cùng ảo diệu, hoàn toàn quên sạch mọi thứ đang tồn tại trong trời đất.
Hắn chỉ cảm thấy mình là vốn là một khoảng không tĩnh lặng, sau đó vì ý niệm dao động nên hoá thành cơn gió bay đi.
Hắn bay trong trời đất quên mất thời gian là bao lâu, cuối cùng khi linh trí đã đủ