Hai bên rượt đuổi nhau vào trong một cổ di tích nọ, dường như nơi này tồn tại cấm chế mạnh mẽ nào đó khiến cho Lục Vĩ Xà e sợ không dám đuổi nhanh, sáu cái đuôi di chuyển chậm lại một cách cẩn thận.
Độc Cô Minh thấy nó là thân cổ thú Đạo Đài cảnh mà còn sợ hãi như thế thì cũng hiểu đây là địa phương phi thường nguy hiểm, không nên chạy loạn.
- Dưới chân có rất nhiều cấm chế ẩn chứa khí tức hủy diệt, ngay cả Ứng Kiếp động vào cũng sẽ trọng thương nặng.
Ngươi phải nghe theo chỉ dẫn của ta!
Lưu Tích Quân ngưng trọng, bắt đầu tính nhẩm trong miệng rất nhiều thuật ngữ khó hiểu, sau đó chỉ dẫn hắn di chuyển.
- Chân bước qua trái là cung Chấn, đạp vào sẽ thành trận Thủy Lôi Truân, ngươi nên đi lui hai bước sau đó sang phải sáu bước...!
Sau một hồi bước đi loạn xạ, cả hai cũng thoát khỏi được sự truy đuổi của Lục Đầu Xà, nhưng khi quay lưng lại vẫn thấy nó không hề bỏ cuộc, thân hình khổng lồ chắn ngay lối ra, cái miệng đỏ lòm há rộng rít lên từng tiếng dữ tợn.
- Cô biết nhiều thứ thật, ngay cả trận pháp cũng thông thạo tới mức này?
Hiếm lắm mới nghe Độc Cô Minh nói ra được một câu tử tế, Lưu Tích Quân liền cười đắc ý:
- Là cha ta đến Đông Hải lấy về một cuốn Mai Hoa Dịch Số, trong đó ghi chép lại rất nhiều trận pháp thời thái cổ.
Lúc rảnh rỗi ta từng nghiên cứu qua.
- Cô có một người cha thật tốt...!
Mỗi lần nghe tới vị Lưu Tông tiền bối này, Độc Cô Minh không khỏi thở dài sườn sượt.
Hắn cũng ao ước có một người cha như thế, lúc nào cũng sẵn lòng bảo hộ mình vô điều kiện, yêu thương chăm sóc cho mình.
Nếu điều ước thành sự thật, hắn thậm chí chấp nhận từ bỏ tu đạo, trọn đời ở bên cha mẹ.
- Ngươi đừng buồn, sau này ta khôi phục tu vi có thể giúp ngươi tìm kiếm thử xem.
Cha mẹ ngươi hình như vẫn còn sống trên đời...!
- Cái gì?
Độc Cô Minh giật mình hỏi lại.
Cha mẹ mà hắn mong cầu thực ra là ở trái đất, còn cha mẹ của bộ thân thể này, dù hắn cố gượng ép kiểu gì cũng thấy nhiều phần xa lạ, không hề có một chút cảm xúc..
Lưu Tích Quân nói:
- Gia tộc ta tìm được ngươi trong một thôn làng phàm nhân.
Họ nói rằng ngươi được cha mẹ gửi ở đó khi mới bốn tuổi.
Cha mẹ ngươi nhờ thôn dân chăm sóc cho ngươi, chờ đến khi khôn lớn sẽ đến đón về.
Tín vật họ đưa cho thôn dân là một miếng cổ ngọc màu đồng cũ nát, tiếc là ta tìm trên người ngươi mãi nhưng vẫn không thấy được...!
Cổ ngọc màu đồng cũ nát!
Sáu chữ này như sét đánh ngang tai Độc Cô Minh.
Trước kia hắn vẫn cho rằng linh hồn mình xuyên không cầm theo cổ ngọc đến thế giới này, nhưng vì sao bây giờ lại có tin tức cổ ngọc là do cha mẹ của thân thể này đưa cho kia chứ?
- Có phải cổ ngọc hình dáng này không?
Hắn cầm lấy một cành cây khô vẽ xuống đất, Lưu Tích Quân liền gật đầu kinh ngạc:
- Đúng là nó, ngươi giữ nó sao?
Độc Cô Minh không trả lời mà ngồi bệch xuống đất, vẻ mặt bần thần.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Hắn là từ trái đất xuyên không đến đây làm Trường Sinh thể hay hắn vốn dĩ là Trường Sinh thể nhưng lại nằm mơ trở thành người địa cầu? Khi giấc mơ kết thúc chính là lúc hắn lấy lại được trí tuệ, trở về cuộc sống thực?
- Thôn làng đó ở đâu?
Độc Cô Minh xúc động nắm lấy tay Lưu Tích Quân.
Muốn chứng thực nghi vấn này tất nhiên phải bắt đầu từ ngôi làng đó.
Lưu Tích Quân cảm thấy cánh tay đau nhói, khó chịu giằng ra:
- Thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân...!
- Cô nói láo, ở thế giới này làm gì có núi Côn Luân.
Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế được?
Vẻ mặt Độc Cô Minh trở nên dữ tợn, nắm tay Lưu Tích Quân càng chặt hơn nhưng rốt cuộc bị nàng vùng ra được.
Nàng không biết làm cách nào giúp hắn bình tĩnh lại, chỉ đành tát hắn một cái thật mạnh.
- Ta rốt cuộc là ai, đến từ đâu? Trường Sinh thể bị nguyền rủa cả đời phải sống trong u mê.
Chẳng lẽ trong thời gian u mê đó ta lại tự hoang tưởng ra một thế giới hư ảo, mà thế giới hư ảo này chính là được tạo nên từ những địa điểm, con người có thật bên ngoài sao?
Doãn Chí Bình, Toàn Chân giáo có tồn tại.
Tiểu Long Nữ, Chân Long nhất tộc cũng tồn tại.
Ngay cả Linh Minh vương tử Thạch Hầu tộc cũng có liên quan tới truyền thuyết về Tôn Ngộ Không.
Là hắn dựa theo những điều đã nghe được sau đó trong cơn u mê tự hoang tưởng ra một thế giới hay sao?
- Nhất định không phải!
Độc Cô Minh bình tĩnh trở lại, hai mắt loé lên ánh sáng kiên định.
Muốn biết được sự thật chỉ có cách tra rõ đến cùng.
- Được rồi, trước mắt phải xem đây là nơi đâu, có lối ra khác hay không?
Lưu Tích Quân thấy hắn không còn điên cuồng nữa thì cũng yên tâm, bắt đầu dò xét những ký tự cổ trên mấy bức tường đổ nát trong một toà cung điện cổ xưa.
- Này ngươi xem xem!
Độc Cô Minh nhìn theo ngón tay Lưu Tích Quân chỉ thì phát hiện ra mấy bức hoạ hình, tuy thời gian trăm vạn năm khiến nó mờ nhạt gần như không nhận diện nổi song vẫn có thể đoán được nó đang vẽ về U Minh Quỷ Chủ và Thập Đại Minh Vương.
Bức tranh đầu tiên mô tả vị quỷ chủ danh chấn cổ kim kia dẫn theo mười đại chiến tướng, phía sau là ngàn vạn âm binh giao chiến với một thế lực khác hùng mạnh không kém đang ẩn mình trong mây đen cuồn cuộn.
Ở bức tranh thứ hai, Minh giới dù chiến thắng nhưng phải trả giá thảm trọng.
Mười vị Minh Viên chết trận sáu người.
U Minh Quỷ Chủ đứng trước sáu phần mộ này ngẩng mặt lên bầu trời gào rống thê lương.
Bức tranh thứ ba bị tàn phá nặng nề nhất, chỉ còn sót lại hình ảnh một tấm bia đá nằm trơ trọi dưới hắc vực, trên đó có khắc bốn chữ cổ nghuệch ngoạc nhưng ẩn chứa đầy sự căm phẫn.
Khoảnh khắc nhìn thấy bốn chữ này, cả Lưu Tích Quân và Độc Cô Minh đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, đạo tâm suýt nữa tan nát,