Hàn Phi và Độc Cô Minh không biết rằng lúc này đây ở ngoài thông đạo dẫn tới đại trận đang phát sinh một biến cố cực kỳ kinh người.
Toàn bộ những đám mây âm u nhiều màu sắc bắt đầu bị một lực hút thần bí nào đó gom lại, sau đó qua vô số lần nào nhào nặn liền hóa thành một cái bóng màu đen, trên đầu mọc ra cặp sừng dài.
Cái bóng này không có gương mặt, ngũ quan đều bị hắc ám bao phủ, duy chỉ có đôi mắt đỏ rực đầy dữ tợn giống như ác quỷ từ mới từ mười tám tầng địa ngục bò lên.
Khoảnh khắc Hàn Phi và Độc Cô Minh lướt mắt đến vị trí cây cột của Bá Luân thì cái bóng đen này bỗng rít lên những tiếng the thé, miệng ngâm nga mấy câu với dáng vẻ đầy hoài niệm.
“Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, truy bát thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, ngu hề nại nhược hà…
Bá Vương vẫn lạc, thiên địa khốc ca…”
Bóng đen này đứng thẳng dậy, ánh mắt giống như có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong tế đàn nơi Hàn Phi và Độc Cô Minh đang đứng, hồi lâu sau mới cất giọng lạnh lẽo:
- Bá Luân, dù ngươi hùng mạnh đến đâu thì cũng phải táng thân nơi Hoàng Tuyền… Còn cả bốn tên khốn các ngươi nữa, dám bày mưu tính kế ta và Cực Ác, phong ấn chúng ta ở đây để làm chất dinh dưỡng bồi bổ cho đại trận kia.
Nhưng các ngươi xem nhẹ ta rồi, trăm vạn năm, kẻ tồn tại sau cùng mới là kẻ chiến thắng…
Nói đoạn bóng đen xoay người lao thẳng về phía thông đạo, chẳng mất chút sức lực nào đã xuyên thủng qua một tiết điểm để tiến vào, nhưng đích đến của nó không phải là tế đàn nơi hai người Độc Cô Minh đang đứng, mà là hướng ngược lại để thoát ra khỏi Nguyệt Dạ Sâm Lâm.
- Khặc khặc, bộ thân thể này rất tốt, vừa là hậu nhân vu tộc, vừa sở hữu quỷ khí cực kỳ hùng hậu, xem ra đã nhận được truyền thừa từ tiểu tử Biện Thành.
Hửm, không chỉ là Biện Thành, mà còn của một cường giả quỷ tộc khác đủ sức so sánh với Giáng Tam Thế… Tốt, Tốt!
Bóng đen tỏ ra hưng phấn cực độ, trong nháy mắt đã thoát khỏi thông đạo, tiến vào khu rừng ngập tràn sắc đỏ.
Mà Lưu Bình lúc này chỉ mới mò mẫm được đường vào khu vực ngoài rìa của Nguyệt Dạ Sâm Lâm.
Bầu không khí quái dị ở đây hoàn toàn ức chế linh lực trong người gã, tu vi Hỗn Nguyên đại viên mãn dần xuất hiện bình cảnh giống như không cách nào phá vỡ, muốn giữ gã vĩnh viễn ở cảnh giới này, đoạn đi đạo lộ về sau.
- Nguyệt Dạ Sâm Lâm quả nhiên không tầm thường…
Lưu Bình nghiến răng, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.
Hai tay gã liên tục bắt ấn quyết thi triển Chiêu Hồn thuật để thu thập tàn hồn ở những địa phương lân cận.
Nên biết rằng Nguyệt Dạ Sâm Lâm là một trong những cấm địa nổi tiếng nhất nhân giới, những người dám xông vào trong đều là hạng thiên kiêu và cường giả không tầm thường.
Bọn họ chết đi rồi hồn không thể tiêu tan ngay mà sẽ còn tồn tại rất lâu, hóa thành oán niệm muốn công kích những kẻ tiến vào sau này.
Nếu với những tu sĩ thông thường thì đây sẽ là cơn ác mộng cực kỳ kinh khủng, nhưng với quỷ tu như Lưu Bình thì lại chẳng khác gì thuốc bổ.
Thần thông Dạ Hoàng Triều của gã chính là kiệt tác cả đời của Hắc Ám Quỷ Vương, thứ giúp ông ta suýt chút nữa thì đột phá Chủ cảnh.
Bên trong thu thập tàn hồn oán niệm của sinh linh lục giới để biến thành một “hắc ám đạo giới” riêng biệt.
- Dạ Hoàng Triều, hiện!
Sắc mặt Lưu Bình khá điêmf tĩnh, bắt đầu cưỡng ép thu thập tàn hồn bốn phía.
Nhưng đúng lúc này sống lưng gã bỗng lạnh toát, một cảm giác hung hiểm không cách nào diễn tả được chợt bùng phát.
Chỉ thấy trong số oan hồn đang bay đến có ẩn hiện một bóng đen đầu mọc cặp sừng dài đang điên cuồng, hai mắt nó đỏ rực đầy vẻ thèm khát.
Lưu Bình biết tình hình không ổn muốn xoay người bỏ chạy nhưng đôi chân lại nặng trĩu không cách nào di chuyển được, đành để mặt bóng đen kia dung nhập vào thân thể.
Tiếng cười the thé đầy vẻ điên cuồng vang vọng khắp khu rừng, nhưng chốc lát sau lại biến thành kinh ngạc:
- Ngươi cũng là tàn hồn mưu đồ đoạt xá hắn…
Một giọng trầm trầm đầy vẻ phẫn nộ cất lên:
- Bổn tôn là Hắc Ám Quỷ Vương của Quỷ giới, ngươi là ai mà dám phá kế hoạch của ta?
- Quỷ giới? Hắc Ám? Chưa từng nghe… Đằng nào thì ngươi cũng phải chết thôi, đến Cực Ác còn bị ta cắn nuốt huống hồ là ngươi...!Yên tâm, Đoạ Lạc ta sẽ không diệt hồn ngươi đâu...
Đoạ Lạc vừa dứt lời thì giọng trầm trầm kia liền "hả" lên một cái.
- Tằng tổ, là ngươi sao? Người vẫn chưa chết, ta là Hắc Ám Quỷ Vương, cháu trực hệ sinh ra sau người mười vạn năm! Bọn ta tiến đánh nhân giới thất bại nên vẫn lạc ở Tuyệt Vọng Ma Uyên!
- Hoá ra là cháu của ta!
Đoạ Lạc cười dài, giọng nói càng trở nên đê tiện:
- Đã là cháu của ta thì nên biết dâng hiến cho ta! Dù sao thần thông Dạ Hoàng Triều này là ta khởi nguồn ra, ban đầu định dùng nó để tạo ra "đoạ lạc đạo giới", đến đời ngươi đã cải biên nó theo một cách khác, nhưng ngươi vốn không biết rằng nó tồn tại rất nhiều khuyết điểm do ta cố tình để lại.
Mục đích là để chờ những mầm non như ngươi trưởng thành tạo ra đạo giới của mình sau đó cho ta cắn nuốt...
- Tằng tổ, a a