Giọng nói của hai vị hào kiệt vang vọng khắp thiên địa khiến tế đàn rung chuyển dữ dội.
Từ cây cột của Thái Phong Điên bốc lên sức nóng ngút trời đối chọi với cái nóng hủy diệt tỏa ra từ vòng xoáy.
Một loại là thiên hỏa, đến từ sự giận dữ của thiên đạo đối với chúng sinh.
Một loại là nhân hỏa, được tạo thành từ nhiệt huyết, máu lửa, điên cuồng của tu sĩ.
Ai thắng ai bại chưa thể biết rõ, nhưng “người” đấu với “trời” đã là một loại cảm xúc sôi trào khó lòng diễn tả.
Từ vạn cổ đến nay, con người luôn phải khuất phục trước tự nhiên, chấp nhận số mệnh được an bài sẵn từ trong hư vô.
Chỉ đến khi những kẻ điên cuồng như những hào kiệt thời thái cổ xuất hiện thì trật tự đó mới bị thay đổi.
Con người đã đứng ngang hàng với thiên, thậm chí chiến được thiên, làm thiên “đổ máu”.
- Dám hỏi lửa trời nóng đến đâu, có nóng bằng ngọn lửa cháy trong lòng ta không?
Tiếng cười cuồng tiếu lại cất lên lần nữa không gian run lên bần bật, vô số khe nứt xuất hiện giữa bầu trời, giống như muốn đáp lại câu hỏi của Thái Phong Điên.
Trời, phẫn nộ!
Gần như ngay lập tức bên trong lốc xoáy phát ra tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc đi kèm với tiếng thét dài của một loài phi điểu nào đó.
Hai loại lực lượng khủng bố dần dần lan tỏa ra bên ngoài rồi đè mạnh xuống tế đàn bên dưới, giống như muốn ép nó tan thành tro bụi.
- Hoả Kiếp! Lôi Kiếp! Những loại kiếp này chúng ta đã độ qua không biết bao nhiêu là lần rồi! Làm sao gây khó dễ được chúng ta! Nhân Định Thắng Thiên!
Thân ảnh của Thái Phong Điên cười dài, khí thế dâng lên không ngừng cuối cùng hoá thành một đạo hoả diễm đỏ rực lao thẳng tới trời cao, như muốn thiêu rụi cả thiên không.
Nhân Định Thắng Thiên! Đây là thức thần thông thành danh của vị kiêu hùng thái cổ này, trong truyền thuyết kể lại Thái Phong Điên từng dùng một thức này phá tan sát cục do tiên giới tạo thành, một hơi đánh chết mười hai vị Phạm Thiên đỉnh cấp, gây náo động cả một thời đại.
Tiếng thét bên trong vòng xoáy màu xám càng lúc càng lớn, sức nóng bên trong tế đàn càng trở nên khủng bố, mặc dù đã được năm Trấn Đạo Thần Trụ giảm bớt áp lực nhưng vẫn như cũ khiến Hàn Phi và Độc Cô Minh có phần chịu không nổi.
Khổ nhất là Độc Cô Minh, hắn đang ở bờ vực của sự sống và cái chết, máu huyết trong người hắn đã cạn sạch, cũng may là hắn vẫn còn một giọt kim huyết cuối cùng đang dần toả ra sinh mệnh lực giúp hắn chống chọi.
Nhưng dưới sức nóng đến từ lốc xoáy trên trời, giọt kim huyết kia cũng có dấu hiệu sắp sửa tan rã.
- Không lẽ bộ đạo thể này của ta phải bị hủy diệt ở đây sao? Ta không cam tâm!
Ánh mắt Độc Cô Minh hiện lên vẻ dữ tợn, bắt đầu vùng vẫy cố thử mọi cách để thoát ra khỏi Toả Hồn tác.
Hắn thúc dục tám loại đạo vận trong cơ thể, thiêu đốt tu vi, thậm chí còn thử tự bạo, nhưng Toả Hồn tác đúng là loại pháp bảo cực kỳ quỷ dị.
Nó mặc kệ mọi sự vùng vẫy của hắn, chỉ đơn giản không ngừng siết chặt, mỗi lần như vậy lại khiến linh hồn hắn đau nhói không cách nào diễn tả, giống như đang bị hàng vạn mũi đao chém qua, băm bản thân thành trăm vạn mảnh.
- Không đúng!
Trong cơn vùng vẫy, Độc Cô Minh chợt phát hiện ra trong cơ thể mình vẫn còn tồn tại một loại lực lượng cực kỳ đặc biệt.
Đây chính là hơi thở hoang dã đến từ thời đại hồng hoang.
Ban nãy đa phần đã bị Lý Ẩn cưỡng ép chuyển hóa thành kim huyết nhưng hiện tại vẫn còn tản mác trong kinh mạch, gân cốt, ngũ tạng của hắn mỗi nơi một ít.
Chính loại lực lượng hoang dã này khiến cho những con rết do tử khí hóa thành rơi vào trạng thái ngủ đông, đè nén chúng lại.
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe lên tia sáng minh ngộ:
- Máu Trường Sinh thể bị tử khí khắc chế, nhưng tử khí lại bị loại hoang khí này khắc chế! Hoang khí giống như bổ sung cho sự khuyết thiếu của Trường Sinh huyết, đưa nó chạm hoàn mĩ.
Nhưng làm sao để điều khiển được nó! “Hoang”, hoang có thể trở lại một loại đạo vận hay không?
Độc Cô Minh nhắm mắt lại, bỏ qua nỗi đau về mặt thân xác, cố gắng cảm nhận những luồng hoang khí cuồng bạo đang nằm rải rác khắp nơi trong cơ thể mình.
Hoang dã, bất kham, cương liệt… Đây là những trạng thái mà hắn cảm nhận được từ hoang khí.
Nếu hắn ngưng tụ ra được một loại đạo vận có những tính chất tương tự thì hắn sẽ chính thức điều khiển được hoang khí, biến hoang khí thành khí bổn nguyên của bản thân giống như điều đã làm với hỏa khí, phong khí.
Kế đến tất nhiên là ngưng tụ ra một “hoang phân thân” độc nhất vô nhị, có lẽ chưa ai làm được trong thời đại này.
- Hoang…
Độc Cô Minh lẩm bẩm, dần dần tiến vào trạng thái vong ngã, quên đi những cảnh tượng ác liệt đang xảy ra hiện tại.
Phía bên trên, ngọn lửa đỏ rực do Thái Phong Điên hóa thành lao thẳng tới trời cao giống như muốn đốt thiên không hóa thành tro bụi.
Mà từ trong lốc xoáy màu xám cũng đã xuất hiện một sinh vật khổng lồ mười hai màu đang giương rộng đôi cánh, cái