Hậu sơn của Tuyết Thương phái nằm cuối một con đường quanh co khúc khuỷu.
Hai bên lối đi đầy những cây thông cao đồ sộ đang bị tuyết trắng phủ kín.
Độc Cô Minh chậm rãi bước đi trên con đường này, rốt cuộc ít lâu sau đã tới được nơi khói bốc lên kia.
Đây đâu phải mật thất bế quan hay lầu các quý trọng nào chỉ là một gian nhà gỗ khá rộng dùng để làm bếp, bên ngoài mái hiên phía trước có phơi rất nhiều rau củ đủ loại, những giọt nước lạnh còn vươn phía trên đang từ từ đóng băng thành tuyết, chứng tỏ chỉ vừa được ai đó rửa sạch rồi đem ra đây mà thôi.
Giống như cảm nhận được có người đi tới, từ bên trong gian bếp này đi ra một nam tử áo nâu sở hữu gương mặt khá lãnh đạm, khí chất mười phần xuất trần.
Độc Cô Minh vừa nhìn thấy y xuất hiện đã tỏ ra ngưng trọng.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều hạng thiêu kiêu đạo tử vì vậy có sự quen thuộc với khí chất do họ bộc lộ ra bên ngoài.
Độ mạnh yếu nếu chỉ thông qua khí chất để đánh giá thì hơi phiến diện nhưng cũng sẽ chính xác sáu bảy phần.
Về nam tử này, hắn dám khẳng định y không hề yếu hơn Lã Vọng.
Thiếu sót của y nằm ở chỗ thiếu quá nhiều sát khí, mặc dù có sự lãnh đạm điềm tĩnh của cường giả nhưng bấy nhiêu thôi là chưa đủ.
Độc Cô Minh vẫn tự tin nếu giao chiến có thể thắng y một cách dễ dàng.
- Huynh là Bá Luân?
Hắn cất giọng hỏi.
Nếu người này thực sự là nhân vật huyền thoại kia thì sẽ khiến hắn cực kỳ thất vọng.
Kẻ hắn trông chờ phải là người xứng tầm với Vạn Vô Địch, Dịch Thiếu Quân, hoặc chí ít là Phùng Hằng.
Chứ không thể nào thuộc tốp đạo tử hạng hai như Lã Vọng được.
Nam tử kia lắc đầu:
- Ta là A Nhất, kẻ đứng đầu trong Tuyết Thương Thất Tử.
Đại sư huynh của ta đang ở bên trong nấu cơm, nếu các hạ không phiền thì hãy chờ một chút…
- Nấu cơm?
Độc Cô Minh ngẩn ra.
Hắn thật không hiểu nổi nhân vật đánh khắp lục giới không đối thủ, dùng sự bá đạo đè ép toàn bộ thiên tài trong thế hệ của mình lại đi làm những việc tầm thường đến vậy.
A Nhất nói:
- Tuy tu sĩ có ích cốc nhưng ở Tuyết Thương phái thì không như vậy, mọi người vẫn duy trì thói quen mỗi ngày ăn một bữa chính.
Theo lời Thanh Thủy sư phụ nói là để hóa phàm, không bị sức mạnh làm cho mê muội… Từ xưa đến nay đại sư huynh vẫn lãnh trách nhiệm này, nấu ăn cho toàn bộ trên dưới trong tông, vì vậy huynh ấy thường phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị, tính tới bây giờ đã nấu ăn suốt ba canh giờ rồi…
- Còn chuyện này nữa? Vậy lấy thời gian đâu để tu luyện kia chứ?
Độc Cô Minh cười khổ, nào ngờ A Nhất cũng tỏ vẻ trầm ngâm:
- Đúng vậy! Tuyết Thương Thất Tử chúng ta cũng thường xuyên nghi hoặc rằng không hiểu đại sư huynh tu luyện lúc nào.
Gần như cả ngày huynh ấy đều chìm đắm trong những việc bình thường.
Nấu ăn, giặt giũ, quét rác, nuôi gà… Vậy mà tu vi vẫn tiến triển nhanh nhất, bỏ xa chúng ta phía sau…
Độc Cô Minh cảm thấy hơi sốt ruột.
Nếu Bá Luân phải nấu ăn cho mấy trăm mạng đệ tử trong tông, bây giờ thêm mấy trăm tu sĩ đến từ lục giới nữa e rằng sẽ mất thời gian cả ngày.
Nghĩ vậy nên hắn bèn nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì xin phép huynh đài cho ta vào trong… Ta sẽ không làm phiền đến việc nấu ăn của Bá Luân huynh, chỉ muốn nói chuyện một chút…
- Việc này…
A Nhất thoáng đắn đo nhưng rồi cũng tránh đường cho hắn đi vào.
Sau khi vào tới gian bếp rộng lớn này rồi Độc Cô Minh mới thực sự choáng ngợp về những gì diễn ra bên trong đó.
Hơn chín mươi chảo đồ ăn cực lớn đủ chủng loại, đầy màu sắc đang đặt trên bếp lửa lớn, mùi thơm thức ăn bốc lên nghi ngút khiến một kẻ đã ích cốc suốt mấy năm trời như hắn cũng phải cảm thấy đói bụng.
Điều khó tin hơn cả là gian bếp đồ sộ thế này mà chỉ có duy nhất một đầu bếp.
Một nam tử áo xanh đang múa may quay cuồng với những chảo thức ăn, bên cạnh là một con gà chột mắt màu vàng óng đang liên tục gân cổ la chí chóe.
Đôi chân nhanh thoăn thoát của gã không ngừng tạo thành bộ pháp kỳ lạ nào đó di chuyển khắp toàn bộ gian bếp.
Tay thì liên tục đảo đảo, xào nấu, chế gia vị cực kỳ điêu luyện, thủ pháp nhanh đến độ khiến Độc Cô Minh hoa cả mắt.
Khí chất của gã không giống với A Nhất ở bên ngoài, cũng không hề trùng lặp với bất cứ thiên tài mà hắn đã từng gặp qua trong cuộc đời.
Nếu dùng cụm từ đúng nhất để miêu tả thì chỉ có thể là “phàm phu tục tử”.
Gã không hề tạo cho người khác cảm giác mình là cao thủ tịch mịch hay chân nhân bất lộ tướng.
Đứng đối diện với gã, người ta chỉ thấy một sự êm đềm, hòa nhã tới cực điểm giống như nước mát chảy qua, gió xuân êm dịu, hay tuyết trắng nhẹ rơi trên mặt đất, không tồn tại chút uy hiếp nào.
Nhìn dáng vẻ hăng say, trán nhễ nhại mồ hôi của gã, Độc Cô Minh không nỡ cắt ngang, chỉ lặng lẽ đứng đối diện quan sát không nói lời nào, thậm chí sự sốt ruột cũng tan biến đi đâu mất.
- Những động tác này…?
Càng nhìn Độc Cô Minh càng cảm thấy kinh hãi, cặp lông mày kiếm nhíu lại.
Những