Lưu Tích Quân nghe xong sắc mặt tái hẳn, tự hỏi Dược thể này sao tự nhiên lại ranh mãnh và sâu sắc đến như vậy chứ. Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ đần độn trong suốt ba tháng qua. Chẳng lẽ hắn cố tình giả đần độn để lừa mình?
- Đúng vậy!
Lưu Tích Quân cảm thấy không còn gì có thể che giấu nữa, đành nói thật:
- Ta có một tấm thần phù bảo mệnh, một khi phát động tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Đạo Đài đại viên mãn. Nhưng chỉ dùng được một lần!
Minh nghe xong liền kinh hãi. Ban nãy cô gái này bị bức tới đường cùng nhưng vẫn không dùng tấm thần phù này, còn cố tình hét lớn gọi đám Lưu gia đến, rõ ràng là định một kích diệt sạch cả hắn và đám Lưu gia.
Lưu Tích Quân cười lạnh:
- Biết sợ rồi sao? Ngươi ép ta tới đường cùng, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!
- Vẫn chưa chịu chừa!
Minh nhếch miệng, kéo tấm áo đang che phủ thân thể loã lồ của Lưu Tích Quân lên. Lần này còn quá phận hơn, hắn gạt đôi tay đang che ngực của Lưu Tích Quân ra rồi sờ sờ nắn nắn.
- Ta giết ngươi!
Lưu Tích Quân hét lớn, giữa ấn đường quả nhiên sáng lên. Một tấm thần phù màu vàng dần hiện ra, nó mang tới khí tức chết chóc hủy diệt khiến Minh rợn cả tóc gáy.
Mặc dù sợ run cả người, nhưng Minh vẫn cố nhào nặn thêm mấy cái rồi mới đứng dậy nói:
- Đám Lưu gia chưa tới, cô vẫn sẽ không dám sử dụng. Ta cũng không muốn đắc tội cô, chỉ muốn cho cô hiểu ta ghét nhất bị doạ.
Hắn lại ném tấm áo của mình phủ lên người cô, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ khiến Lưu Tích Quân tức muốn hộc máu.
"Sớm muộn cũng sẽ có ngày ta phanh thây ngươi!"
Lưu Tích Quân nghiến răng nghĩ thầm nhưng vẫn kiềm chế. Cô là thiên chi kiêu nữ thế hệ này, tương lai tiền đồ sáng lạn, việc gì phải ngọc đá cùng tan với tên thấp hèn trước mắt. Cứ coi như bị chó cắn một cái vậy.
- Trong đám người Lưu gia có kẻ muốn giết ta. Chỉ cần ngươi giúp ta trốn thoát, mọi ân oán hôm nay ta sẽ quên hết. Thậm chí còn cấp cho ngươi một đại cơ duyên!
Lưu Tích Quân chuyển sang thái độ mềm mỏng, trong đầu lại nhủ thầm đại cơ duyên chính là phanh thây ngươi ra thành trăm mảnh đấy!
Minh cũng gật đầu, vẻ mặt rất chân thành:
- Ta thật sự không muốn mạo phạm cô, chỉ là ta bị ép buộc.
- Ngươi tự ra tay lại nói bị ép, bỏ đi! Ngươi đã không phải kẻ đần độn, ta có thể dạy cho ngươi một môn độn thuật của Cửu Chuyển Thiên Công, để ngươi có thể mang ta an toàn bỏ trốn mà không bị ai phát giác.
Nghe vậy Minh vô cùng hào hứng. Đây chính là tu đạo như trong mấy bộ truyện tiên hiệp. Xem ra ông trời đã định sẵn kiếp này ta phải xuyên không tới đây, chứng đạo thành đế rồi.
- Ngươi cười nham nhở cái gì đấy? Trông thật đê tiện!
Ánh mắt Lưu Tích Quân chợt loé lên tia sáng kỳ lạ rồi biến mất. Bắt đầu đọc lên một đoạn khẩu quyết ghi lại phương pháp hít thở, cảm nhận thiên địa linh khí.
Minh nhắm mắt lại, bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Lưu Tích Quân.
Ở thế giới này, tiến trình tu luyện đại khái chia làm năm cảnh giới chính: Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai, Đạo Đài, Ứng Kiếp.
Việc đầu tiên mà một phàm nhân cần làm để bước vào con đường tu đạo chính là dẫn thiên địa linh khí nhập thân, phá mở đan điền để tạo thành một vùng không gian hỗn độn.
Trong không gian này, linh khí sẽ dần hoá thành linh lực dưới dạng lỏng. Tích tụ lâu dần linh lực sẽ cuồn cuộn trong đan điền, cảnh tượng như một đại dương mênh mông rộng lớn, vậy nên mới gọi là khổ hải.
Yếu quyết để bước vào cảnh giới Khổ Hải chính là "phá rồi lập".
Nhìn Minh ngồi xếp bằng tập trung cảm nhận thiên địa linh khí, đáy mắt Lưu Tích Quân xuất hiện tia sáng lạnh.
Tốc độ cảm nhận linh khí của tên này quả thật quá nhanh. Dù công pháp nàng truyền cho hắn là Cửu Chuyển Thiên Công danh chấn Nam Hoang, nhưng chí ít cũng phải mất năm mười khắc mới dẫn động linh khí được.
Còn ở đây, Minh chỉ cần vừa nghe xong, nhắm mắt lại thì thì thiên địa linh khí đã ngay lập tức từ bốn phía kéo đến chui vào lỗ chân lông toàn thân của hắn.
- Tốc độ hấp thu linh khí thật quá kinh khủng, dù bản thân ta là Thiên Linh Huyền thể mà cũng không sánh bằng hắn. Tốc độ này chỉ e mấy loại thể chất cấp đạo mới sánh nổi.
Thể chất trong thiên địa có cấu trúc rất phức tạp, khó nói rõ thể chất nào mạnh hơn. Nhưng từ cổ chí kim đều thống nhất là dựa vào tốc độ hấp thu linh khí và cảm nhận thiên địa đại đạo làm chuẩn để phân chia cao thấp. Dưới chót bảng là cấp Phàm, kế đến là Hoàng, thứ hai là Huyền, mạnh nhất là Đạo.
Người có Đạo thể, được thiên địa ủng hộ, nếu không chết yểu chắc chắn sẽ tu luyện ít nhất đến Ứng Kiếp cảnh. Đủ cơ duyên và vận khí, thành tựu Đại Đế trong tầm tay. Cứ nhìn xem Nhân giới Ngũ Đế hiện nay, có tới bốn người là Đạo thể trời sinh, duy nhất chỉ có Nam Hoang Đại Đế là Huyền thể, thực lực cũng yếu hơn hẳn tứ đế kia.
Nhưng điều kỳ dị đã xảy ra. Mặc dù có tốc độ hấp thu linh khí khủng bố, nhưng sau khi Minh tiến hành dẫn linh khí khai mở đan điền thì phát sinh một việc khiến cả hắn và Lưu Tích Quân sững sờ.
Tốc độ hồi phục của đan điền hắn sau khi bị tổn thương còn nhanh gấp nhiều lần tốc độ hấp thu linh khí.
Cứ vừa phá mở được một khoảng không thì ngay lập tức lại bị sinh cơ hùng hậu kéo vào chữa trị khôi phục hệt như ban đầu.
Minh tái mặt, không khỏi văng tục một câu:
- Con mẹ nó, ông trời ngươi còn thiên lý nữa không? Đã cho ta xuyên không đến thế giới này nhưng lại không muốn cho ta mở Khổ Hải, tu luyện thành Đế giả hay sao?
- Xuyên không? Ngươi đang nói linh tinh gì đó?
Lưu Tích Quân trở nên vô cùng âm trầm. Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một người không thể mở ra Khổ Hải chỉ vì sinh lực và tốc độ hồi phục quá mạnh mẽ.
- Trừ phi tốc độ khai phá đan điền nhanh hơn tốc độ hồi phục, bằng không cuộc đời của ngươi từ này khẳng định chỉ dừng lại ở phàm nhân.
Lưu Tích Quân nói ra một câu, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Địch nhân sắp đến, dù cho nàng sử dụng thần phù rồi thoát vây thì cũng ắt phải chết. Vì sự sống của nàng còn đang phụ thuộc vào Trường Sinh thể của tên khốn khiếp Độc Cô Minh này. Chỉ cần rời khỏi hắn quá lâu, pháp ấn liên kết tồn tại giữa hai người biến mất thì nàng sẽ mất đi nguồn cung cấp sinh lực.
Minh suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới mấy bộ truyện tiên hiệp mình đã từng đọc, thêm vào mấy câu chuyện nghe từ cụ Lý, rốt cuộc tìm ra một phương án khả thi.
- Cô có đan dược hay dược thảo nào cực mạnh không?
- Có, nhưng ngươi muốn làm gì? Đừng nói là ngươi định dùng nó để