Sự xuất hiện của Tây Tử Phượng và huynh đệ Vương Nhị Vương Tam khiến hào kiệt Nam Hoang vô cùng vui vẻ, vì so ra họ cũng chẳng quá lép vế với tứ châu khác.
Nhất là Tây Tử Phượng tài hoa trác tuyệt, tay cầm một cây roi da dài tám mươi trượng đã đánh cho Quan công tử của Thiên Địch thánh hoàng triều phải không ngừng thối lui.
Nên biết rằng Quan công tử kia ở Trung Thổ rất có danh tiếng.
Y sở hữu Thái Ất Đạo Thể, ngoài tốc độ tu luyện cực nhanh thì còn có khả năng minh ngộ vượt trội thế hệ cùng trang lứa.
Điển hình như việc Trung Thổ có một bia đá đã tồn tại từ trước thời thái cổ, trên đó không hề ghi chép bất kỳ văn tự gì mà chỉ là vô số những dấu chấm màu đen giống như được ai đó vẽ lên trong lúc đùa cợt.
Từ thái cổ đến nay không ít cường giả đến trước bia đá này ngồi xuống cảm ngộ, hy vọng sẽ tìm ra bí mật trong đó nhưng đều thất bại.
Chẳng ngờ tới cách đây ba năm khi Quan công tử vô tình ghé chân qua tấm bia đá thì lại bị vô số dấu chấm kia thu hút, đốn ngộ ra một loại công pháp cực mạnh tên là Diễn Sinh quyết.
Nhờ có công pháp này, y gần như có thể tính toán rất nhanh từng động tác của đối thủ trong mỗi trận chiến, chiếm trước tiên cơ, nghe đồn rằng nếu chấp nhận hy sinh lượng lớn thọ nguyên thì thậm chí có thể nhìn thấy những gì sẽ diễn ra trong tương lai gần.
Đó là chưa kể y còn có Nghịch Thiên công pháp trứ danh của Thiên Địch Nhân Chủ.
Gần sáu ngàn thiên kiêu đồng thời đi lên Tử Hư sơn là cảnh tượng hùng vĩ đến mức độ nào? Đây chính là lớp anh kiệt trẻ tuổi thế hệ này của nhân giới.
Gần như mỗi người trong số họ nếu có thể sống sót qua một ngàn năm thì đều đủ tư cách trở thành trưởng lão, hay thậm chí tông chủ một thế lực lớn.
Riêng bốn mươi bảy chí tôn thiên kiêu dẫn đầu chính là đại diện cho bốn mươi bảy mầm đế trong tương lai, nếu một ngày nào đó nhân giới lại xảy ra hạo kiếp giống như thời thượng cổ và thái cổ thì chính họ sẽ là nhân tố chủ chốt bảo vệ nhân giới.
Mộng Tiểu Phàm chen chúc trong đám thiên kiêu, gã chỉ là một tán tu hoàn toàn không có chỗ dựa.
Nhìn xuyên qua đám đông, gã thấy được Sát Tiếu Thiên đang dẫn đầu cường giả của Thần Tiêu thánh hoàng triều tiến lên đỉnh Tử Hư.
- Sát huynh dừng bước!
Sát Tiếu Thiên là một con người lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nghe giọng nói quen thuộc của Mộng Tiểu Phàm vang lên bèn ngoái đầu nhìn ra đằng sau:
- Mộng huynh?
Mộng Tiểu Phàm thở hồng hộc, vất vả lắm mới đi được tới chỗ Sát Tiếu Thiên, gã vác vai y:
- May quá gặp được huynh! Con mẹ nó chứ, đây là lần đầu tiên ta thấy thiên kiêu xuất hiện đông như kiến cỏ vậy.
Ta cũng đường đường là một chí tôn thiên kiêu có cơ sở khổ hải tám vạn bảy ngàn trượng, vì sao không ai chú ý đến ta?
- Vì ngươi thích tự do, nếu không chỉ cần thể hiện ra tu vi tin chắc toàn bộ những thế lực ở đây sẽ chào mời ngươi…
Sát Tiếu Thiên hừ lạnh, biết Mộng Tiểu Phàm tới đây là muốn đi chung với mình nhưng lại vòng vo không chịu nói thẳng.
Trong Tuyệt Vọng Ma Uyên rất nguy hiểm.
Mối lo ngại không chỉ đến từ yêu ma quỷ quái trong đó mà còn đến từ đám thiên kiêu đông như kiến cỏ này.
Ở ngoài nhân giới bọn họ có trưởng bối hộ đạo, nhưng ở trong bí cảnh lại phải dựa vào thực lực tự thân.
Một khi bị ám toán giết chết trong bí cảnh thì trừ phi có biện pháp truy tung kẻ thù, bằng không đừng hòng tìm ra manh mối.
- Sát huynh, Tích Quân cũng hy vọng được đi chung đường!
Lưu Tích Quân mỉm cười bước tới.
Lưu gia của nàng xảy ra biến cố, cha của Lưu Bình đã thành công đột phá trở thành Ứng Kiếp cường giả, thao túng toàn bộ gia tộc.
Bất đắc dĩ lắm Lưu Tích Quân thân là tuyệt thế thiên kiêu của một trong tứ đại gia Nam Hoang mà bây giờ phải tới cầu cạnh Thần Tiêu thánh hoàng triều.
- Được! Có hai người trợ giúp ta cũng thêm trợ thủ để đối phó với đám người Đông Hải và Quan Thất!
- Họ Quan kia thật kiêu ngạo, dám tách riêng đi một mình vào bí cảnh!
Mộng Tiểu Phàm nhìn thiếu niên áo bào xám đang chậm rãi bước đi vào vòng xoáy dẫn tới bí cảnh, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.
Sát Tiếu Thiên gật đầu:
- Quan Thất rất đáng sợ, chính là thiên tài nổi bật nhất Trung Thổ hiện nay, chỉ mới mười sáu tuổi đã là Tiên Thai sơ kỳ.
Ngộ tính của y kinh dị đến mức có thể trong khoảnh khắc sao chép ra thần thông của địch nhân.
Nhưng ta cho rằng một phần có Đại Diễn Quyết ghi lại trên tấm bia đá cổ kia trợ giúp thì y mới làm được điều này.
Lưu Tích Quân nhìn tới nhìn lui rồi hỏi:
- Lần này đến Tuyệt Vọng Ma Uyên chỉ có hai thánh hoàng triều là Thần Tiêu và Thiên Địch sao? Người của Đông Hoa và Độc Cô đâu?
Đông Hoa thánh hoàng triều và Độc Cô thánh hoàng triều đều là hai quái vật khổng lồ truyền thừa từ thời thái cổ đến nay.
Trong đó Độc Cô thánh hoàng triều là nơi có Đại Đế duy nhất của Trung Thổ trấn giữ, ngày nay danh khí lên tới cực điểm, ngay cả ba thánh hoàng triều kia mỗi năm đều phải cử cường giả tới bái phỏng đưa ra lễ vật trọng hậu.
Nhắc tới hai chữ “Độc Cô”, trong đầu Lưu tích Quân không khỏi xuất hiện bộ dạng đầy vô sỉ nhưng cũng có lúc cuồng phóng coi trời bằng vung của Độc Cô Minh.
Thầm tự hỏi không biết giờ này hắn đang chui rúc ở chỗ nào, liệu có lẫn trong đám tu sĩ đi vào bí cảnh này không.
- Hai thánh hoàng triều vẫn có vài thiên kiêu tới nhưng đều là hạng tầm thường.
Nhân thủ chính của bọn họ đều đang