- Quan Thất công tử sở hữu Thái Ất đạo thể, được xem là người gần với đạo, có khả năng vừa nhìn là hiểu rõ nguồn gốc ngọn ngành mọi loại thần thông.
Y không xưng đệ nhất thì kẻ nào mới đủ tư cách?
Thấy mấy vị bên phía Trung Thổ bắt đầu diễu võ dương oai.
Rốt cuộc người Nam Hoang cũng lên tiếng, đó một vị trưởng lão của Minh giáo.
Ông ta mặc áo bào xanh dương, tay cầm quyền trượng, trên mặt sở hữu một vết sẹo dài do bị đao chém nhìn mà ghê người:
- Ta nhớ không lầm Tây Tử Phượng của giáo ta cầm roi quất cho Quan Thất công tử của các ngươi chạy té khói! Thiên Địch thánh hoàng triều các ngươi tự hoang tưởng mình là vô địch thiên hạ hay sao?
- May mắn mà thôi! Nếu ngươi cho rằng chiến thắng được thánh hoàng triều của ta thì động thủ thử xem?
Vị cường giả Trung Thổ kia đến từ Thiên Địch thánh hoàng triều.
Trong mắt y hoàng tộc Thiên Địch luôn là đệ nhất, ai dám không phục thì y phải đánh cho phục.
Một yêu tộc Bắc Vực cười lạnh xen vào:
- Đạo huynh nói rất đúng, Nam Hoang là đám phế vật, Phong Diệt đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi cái rắm chó gì chứ? Chẳng phải bị Côn Vũ của Côn Bằng nhất tộc truy sát đến mấy trăm ngàn dặm hay sao?
- Minh giáo ta sợ các ngươi chắc, muốn chiến thì chiến đi!
- Dám khinh thường Phong Lôi thánh địa chúng ta sao? Chiến đi!
Mâu thuẫn bùng nổ, gần một trăm Đạo Đài cường giả bộc phát khí tức như muốn lao vào chém giết lẫn nhau.
Đến các vị Ứng Kiếp lão tổ đang tọa trấn phía xa cũng nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc bầu không khí căng thẳng nhất, Giang Trần cười nói:
- Đã như vậy sao chúng ta không thử đặt cược một lần xem là ai sẽ có thu hoạch lớn nhất trong bí cảnh lần này! Các vị đều là Đạo Đài cường giả, hẳn sẽ không thiếu bảo vật.
Làm như vậy vừa đỡ mất hòa khí, vừa giữ cho Tử Hư sơn khỏi sụp đổ.
Bằng không một khi các vị ra tay sẽ khiến cho đại môn bí cảnh sụp xuống, sáu ngàn thiên kiêu cũng vĩnh viễn bị giam trong Tuyệt Vọng Ma Uyên!
- Được, đặt cược, bảo vật của Trung Thổ ta là đệ nhất, các ngươi còn khuya mới sánh bằng…
- Đệ nhất con mẹ ngươi, bảo vật Tây Thiên ta mới là đệ nhất…
- Đom đóm cũng muốn so với mặt trời! Trong năm đại lục thì pháp bảo của Đông Hải là mạnh nhất!
- Đã không phục thì đánh đi, đừng nói nhiều nữa!
Cả trăm cường giả lại săn tay áo chuẩn bị lao vào nhau khiến Giang Trần vốn tỏ ra điềm tĩnh từ đầu đến giờ cũng phải chảy mồ hôi lạnh.
Không ngờ tới ngay cả việc đặt cược cũng khiến đám cường giả Đạo Đài chửi nhau inh ỏi, rốt cuộc phải nhờ tới năm vị lão quái Ứng Kiếp đại diện cho năm châu lục ra mặt làm trọng tài thì tranh cãi mới chấm dứt.
Một núi pháp bảo đan dược chất đầy trên Tử Hư sơn khiến ai nấy lóa mắt, không ít lão quái Ứng Kiếp cũng tỏ ra thèm thuồng núi tài vật này.
Sau khi thống kê lại những lượt đặt cược thì phần dự đoán lớn nhất nghiêng về Quan Thất của Trung Thổ, tận mười mấy vị bình chọn.
Xếp thứ hai là Thẩm Yến của Đông Hải, thứ ba là Tây Tử Phượng của Minh giáo.
Đây toàn là những chí tôn thiên kiêu đã đạt tới cực hạn cơ sở Khổ Hải.
Đinh trưởng lão nhìn núi pháp bảo và đan dược trước mặt cũng nuốt nước bọt ừng ực, không kiềm chế được lòng tham.
Cầm vật đặt cược trên tay, lão cân nhắc kỹ lưỡng rồi quyết định đặt cho Quan Thất.
- Tiểu Minh Tử còn quá yếu, không thể tham gia vào cuộc chiến lần này.
Nhưng mà thôi, thân là sư phụ, ta đặt cho ngươi một phần vật phẩm vậy.
Hy vọng ngươi gặp dữ hóa lành, thành công thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Với việc Độc Cô Minh rơi xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, lão vẫn còn nuối tiếc không thôi.
Nhưng dự cảm cho lão biết Độc Cô Minh chưa chết.
Vì vậy vẫn nuôi hy vọng luyện chế ra Trục Ma đan cho hắn.
Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đinh trưởng lão chia vật đặt cược ra làm hai mươi phần, có tới mười chín phần được đem đi đặt cược cho Quan Thất, một phần nhỏ xíu cuối cùng đặt cho Độc Cô Minh.
Vị lão tổ Ứng Kiếp đại diện cho Nam Hoang hỏi:
- Muốn đặt cược cho ai, cơ sở khổ hải, cảnh giới tu vi?
Đinh trưởng lão nhìn phần mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân xíu trong tay, tỏ ra tiếc nuối vô hạn.
Cuộc đặt cược của các cường giả Đạo Đài không thể xuất ra phàm vật, chỉ mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân này thôi đã có giá trị liên thành rồi.
Hai mắt Đinh trưởng lão cay cay, năm đó lão hao tâm tổn sức, thậm chí suýt nữa mất mạng mới lấy được một khúc sừng của Hỏa Kỳ Lân về từ một cổ di tích.
Nó có công dụng rất lớn trong việc luyện thể, dù chỉ là một mẩu nhỏ nhưng cũng đủ cho cường giả Đạo Đài rèn luyện suốt ba năm.
- Độc Cô Minh, đến từ Chân Đại Đạo, cơ sở khổ hải năm vạn trượng, cảnh giới tu vi Khổ Hải…
Nghe Đinh trưởng lão khai báo danh tính của người được đặt cược, vị lão tổ Ứng Kiếp kia suýt nữa té bật ngửa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mới trợn trừng mắt:
- Ngươi dám đùa giỡn ta sao? Đây đâu phải là chỗ để một tên tuyệt đỉnh thiên kiêu có thể chen vào? Đây là chiến trường dành cho chí tôn!
- Vãn bối thật lòng muốn bầu chọn…
Đinh trưởng lão cười khổ, sau đó để mẩu sừng Hỏa Kỳ Lân bé tí xuống ngọn núi tài vật cao tít