Độc Cô Minh nhắm mắt.
Sau khi hắn mở mắt ra tthì tròng đen trong con ngươi đã trở về hình dáng như cũ, ma khí trên cơ thể cũng hoàn toàn tán đi nhường chỗ cho tiên khí.
Ban nãy hắn trúng một đòn Nhãn Đao của Lý Mật nên linh hồn bị chấn động, tâm ma lợi dụng thời cơ này thoát khỏi khống chế tác oai tác oái.
Những điều tâm ma vừa gây ra hắn nhìn thấy toàn bộ nhưng không làm được gì cả.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng”.
Không thể không nói tâm ma quá mức cường đại, với tình trạng hiện nay của thân thể này thì Độc Cô Minh chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với một mình Kinh Âm là cùng, chứ đừng nói đến việc lấn áp nổi cùng lúc tám thiên kiêu.
Vậy mà tâm ma không những làm được điều này, hơn nữa còn làm rất tốt.
Tâm ma không giống Độc Cô Minh còn suy nghĩ đến hai người quen là Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y, thậm chí hắn còn muốn cắn nuốt cả hai nàng.
Với tư tưởng muốn cắn nuốt tất cả như vậy khiến cho ý cảnh của hắn cũng lấn áp hoàn toàn các chí tôn thiên kiêu khác.
Mặc dù họ có khả năng giao chiến với hắn nhưng lại bị khí thế độc ngã duy tôn của hắn lấn áp, trong lòng dâng lên sự sợ hãi, muốn động thủ nhưng lại chùn chân.
Bảy vị chí tôn thiên kiêu ngoại trừ Kinh Âm đang khụy gối, hai mắt nhắm nghiền dưới đất ra thì toàn bộ đều tập trung ánh nhìn lên người Độc Cô Minh, trong sát ý xen lẫn sự phức tạp.
Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa dám tin kẻ trước mặt chỉ có tu vi nửa bước chí tôn thiên kiêu.
Người này nếu không sớm giết thì một khi hắn thành công trở thành chí tôn chắc chắn sẽ vô địch Khổ Hải cảnh, coi các chí tôn khác như gà chó mặc sức chà đạp.
- Đó là chút ít cảnh cáo dành cho các ngươi, đừng chọc vào ta!
Độc Cô Minh hiểu tình thế không thể cứu vãn, nếu không đóng cho tốt vai diễn do “tâm ma” để lại thì chắc chắn cả bảy người kia sẽ không ngần ngại liên thủ chém giết hắn.
- Mắt của ta, mắt của ta…
Kinh Âm đột nhiên thét lớn, khi nàng mở mắt ra mọi người đều giật mình kinh hãi.
Tròng đen trong mắt nàng đã bị một loại đao ý vô hình nào đó chém làm đôi, khiến nàng biến thành mù lòa.
Một vị chí tôn thiên kiêu đại viên mãn bài danh thứ năm trên Đông Hải Khổ Hải Chí Tôn bảng lại bị một chiêu của nửa bước chí tôn đánh cho mù lòa.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc không ai có thể tin được.
- Trách ngươi ba lần bảy lượt lắm lời!
Độc Cô Minh hừ lạnh, quét mắt nhìn sang bảy người còn lại:
- Các ngươi muốn thế nào? Định liên thủ vây công ta hay sao? Nói cho các ngươi biết, muốn giết được ta thì chí ít bốn người trong số các ngươi phải chôn cùng ta!
Bầu không khí như đóng băng lại một lúc thật lâu, không có một âm thanh gì ra phát trừ tiếng kêu đau đớn của Kinh Âm.
Hồi lâu sau Ngọc Chân tử mới mỉm cười lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này:
- Ban nãy là Lý Mật và Kinh Âm chọc vào Độc Cô huynh trước, sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu huynh được.
Bây giờ Lý Mật đã chết, Kinh Âm cô nương đã mù, mọi việc xem như bỏ qua được chứ?
Mạc Ảnh gật đầu như gà mổ thóc:
- Nên bỏ qua, nên bỏ qua!
Thạch Tu sư huynh của Mạc Ảnh là kẻ kiệm lời nhất, lúc này cũng mỉm cười:
- Mọi việc dừng lại ở đây thôi!
- Không được!
Kinh Âm thét lên một tiếng oán độc, sau đó rút kiếm ra muốn lao đến chỗ Độc Cô Minh.
Tuy mắt nàng đã mù nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ phương vị của hắn thông qua khí tức.
Da đầu Độc Cô Minh run lên, sợ rằng một khi ra tay với nàng ta sẽ hoàn toàn bại lộ hư thực của mình.
Nhưng không ngờ Pháp Hải lại xuất hiện chặn Kinh Âm lại:
- Kinh thí chủ, thù hận nên giải không nên kết! Độc Cô huynh là người duy nhất nắm giữ tuyệt học của Chân Võ Thiên Tôn.
Trong Sơn Hà Đồ cần có huynh ấy chứng minh thân phận truyền nhân!
Nghe Pháp Hải nói vậy, Độc Cô Minh càng cảm thấy đây là một vấn đề lớn cần phải giải quyết sớm.
Tâm ma và hắn tuy chung một thể nhưng ký ức và cảm ngộ lại hoàn toàn độc lập.
Sở dĩ tâm ma có thể học được mấy thức của Chân Võ Cửu Trảm và hai loại thần thông Nhãn Đao, Thủ Đao là vì trong lúc cắn nuốt Lý Mật thì y đã thôn phệ luôn toàn bộ ký ức của gã.
Sau đó y lại dùng thiên tư của mình thôi diễn mấy thần thông này đến mức tận cùng, vì vậy uy lực phát ra mới trở nên kinh khủng như thế.
Phần ký ức của Lý Mật kia đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của tâm ma, Độc Cô Minh không có cách nào chạm đến.
Giả dụ chút nữa vào bên trong đến lúc cần chứng minh thân phận truyền nhân mà hắn không làm được thì nguy to.
Kinh Âm cười lạnh:
- Pháp Hải, người Tây Thiên đồn rằng ngươi đủ khả năng giao chiến với Thẩm Yến, ta muốn biết đó có phải sự thật không.
Chính bản thân ta còn không trụ được dưới năm chiêu của y, ngươi thì có tư cách gì!
Mọi người nghe Kinh Âm nói vậy đều không khỏi sửng sốt.
Thẩm Yến kẻ xếp thứ nhất trong Đông Hải Khổ Hải Chí Tôn bảng lại hùng mạnh đến như vậy? Điều này cũng dễ hiểu khi Thẩm Yến cố chấp cầu đạo đến mức dừng chân ở chí tôn Khổ Hải đại viên mãn suốt mười năm.
Trong khi tu luyện giả cùng trang lứa đều đã đột phá Tiên Thai hết thì y vẫn đang mò mẫm dò tìm một cảnh giới hư ảo không có thật.
Linh lực trong người y đã áp súc gấp mấy chục lần những chí tôn thiên kiêu khác nên chiến lực vượt xa cũng không có gì đáng thắc mắc.
- Đời này ta chỉ phục Thẩm Yến.
Về phần Độc Cô Minh, ngươi chỉ là lợi dụng sự quái dị của Nhãn Đao ám toán ta.
Nếu công bằng quyết chiến ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!
Kinh Âm cầm liễu kiếm chỉ thẳng về phía Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh ngẩng đầu cười ha hả, tiên lực hùng hậu lan tỏa khắp trời đất:
- Vậy thì tới đây!
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại không ngừng gào thét “Tới con bà ngươi chứ tới, chờ ta đạt đến chí tôn thiên kiêu, thành công diệt tâm ma sẽ đánh ngươi tới cha mẹ cũng nhận không ra”.
- Nào, ngươi sợ rồi à? Ngươi thân là Tiên Âm đạo thể, còn ta chỉ là phàm thể đến một chút khả năng hấp thụ linh khí cũng không có.
Thời gian ta tu đạo còn ngắn hơn ngươi, chỉ mới ba tháng đã đạt tới nửa bước chí tôn.
Ngươi lấy tư cách gì so sánh với ta…
Độc Cô Minh nói ra một hơi, mặt mũi đỏ gay.
Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y thấy bộ dạng quen thuộc này của hắn thì cũng hiểu hắn đã bình thường trở lại rồi.
Ban nãy hắn nhập ma đến hai nàng cũng muốn cắn nuốt, thực sự khiến cả hai cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
Kinh Âm nghiến răng:
- Nói láo, ngươi là Trường Sinh thể nên mới hồi phục mắt nhanh đến như vậy! Bằng không nhất định cũng phải tạm thời mù lòa như ta! Bây giờ đôi mắt ta bị mù, ngươi lại không hề hấn gì ta không cam lòng!
Vết thương của Kinh Âm tuy