Lời của Lôi Diệt vừa ra thì mọi người không còn cảm thấy kinh hãi nữa mà chỉ thấy nghi hoặc đến tột độ.
Nếu nói tu vi tên Độc Cô Minh thần bí kia là Tiên Thai cảnh thì hắn giết đám Kinh Âm, đả bại Côn Vũ còn dễ hiểu.
Ở đây chỉ mới đột phá chí tôn Khổ Hải, chưa nói đến việc dùng sức một mình giết không biết bao nhiêu chí tôn thiên kiêu Khổ Hải đại viên mãn, riêng việc bảo y đánh bại được bốn kẻ chí tôn Tiên Thai đã quá khó tin rồi.
Người Côn Bằng nhất mạch tức giận nói:
- Dối trá, Côn Vũ thiếu chủ là đệ nhất nhân ở Bắc Vực, sao có thể bị một tu sĩ mới vừa đột phá chí tôn Khổ Hải chặt đứt tay được?
Họ vừa dứt lời thì đã thấy một đạo tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt, đó không phải Côn Vũ kiêu ngạo đến cực điểm thì còn là ai? Mà y quả thật đã bị chặt đứt một cánh tay phải, tay áo rũ xuống phất phơ trong gió, tuy vậy nét mặt của y không có gì là bi ai.
Càng thua chiến khí càng tăng, càng tổn thương ngạo khí càng lớn, thân có thể bại nhưng tâm quyết không bại, nhất định phải bay cao đến chín tầng trời.
- Độc Cô Minh đích xác lợi hại, lời Lôi Diệt nói không giả… Nhưng ta nhất định sẽ phục thù hắn!
- Côn Vũ thật sự thua trước một khổ hải tám vạn trượng?
Mọi người không thể tin nổi vào tai mình.
Quần hùng ngày một tề tựu càng đông, rốt cuộc ba nhân vật trong lời nói của Lôi Diệt đã xuất hiện ấn chứng lời y là đúng.
Thẩm Yến dáng vẻ ung dung, một loại cảm giác hoàn mỹ không nói nên lời nhẹ nhàng tỏa ra trên cơ thể y khiến tròng mắt ai nấy co rụt lại.
- Hơi thở hoàn mỹ, ngươi đã đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, chẳng lẽ…
Quan Thất thì thào.
Không thể tin nổi trên thế gian rốt cuộc có người trở nên hoàn mỹ ở Khổ Hải cảnh.
- Không gì là không thể, chỉ cần kiên trì cuối cùng sẽ có ngày thành công.
Độc Cô Minh kia đích xác như lời Lôi huynh và Côn huynh nói, cũng nhờ có hắn mà ta mới tìm thấy con đường hoàn mỹ này.
Thẩm Yến cười nhẹ.
Tiêu Ức Tình thở dài:
- Lúc chúng ta giao chiến với hắn đều bị áp chế ở cảnh giới Hỗn Nguyên sơ kỳ, nên không thể nói hắn đủ lực chiến Tiên Thai.
Nhưng như vậy cũng đã quá nghịch thiên rồi…
Chúng thiên kiêu đều thở phào nhẹ nhõm.
Vượt qua một tiểu cảnh giao chiến thì nghe hợp lý hơn.
Chứ nếu một tu sĩ khổ hải tám vạn trượng lại đánh được cả Tiên Thai tu sĩ thì tu luyện làm cái gì nữa, trời đất đảo lộn mất rồi.
Nhưng kẻ nghịch thiên này đang ở đâu? Mọi người thật sự muốn thấy rốt cuộc hắn có hình dạng thế nào.
Vương Nhị, Vương Tam nghe những chiến tích mà Độc Cô Minh kia gây ra liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Vốn muốn báo thù cho hai vị đệ đệ là Vương Lục, Vương Thất đã táng mạng dưới tay hắn mà giờ lại có chút lực bất tòng tâm.
Vương Nhị quay sang nói với Vương Tam:
- Kẻ này e rằng phải chờ đại ca xuất thế mới tranh phong được với hắn.
Vương Tam cười ác độc:
- Chờ đại ca xuất thế, cái gì mà Quan Thất, cái gì mà Thẩm Yến, đến tư cách trở thành nô bộc cho đại ca cũng không có…
Các thế lực đã tập hợp gần như đầy đủ, ngay cả Tây Tử Phượng hùng mạnh khiến mọi người ngưng trọng cũng xuất hiện.
Mặc dù nàng ta im lặng không nói lời nào nhưng ai cũng cảm nhận rõ rệt loại chiến ý kinh khủng đang dồn nén trên cơ thể nàng ta, chỉ cần gặp đúng thời cơ sẽ bùng phát khiến cho trời đất rung chuyển.
Kẻ cuối cùng xuất hiện là Ngọc Chân tử, truyền nhân cuối cùng của Ngọc Hư cung.
Không ngờ gã không chết dưới tay Nguyệt Nhi.
Mà thật ra giờ này gã lại đang cõng Nguyệt Nhi trên cổ, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
- Lão tổ tông à, tới nơi rồi, có thể đi xuống được chứ…
- Chưa được, ta không đủ cao.
Ngươi phải cõng ta để ta tìm thấy ca ca…
Nguyệt Nhi đeo mặt nạ đen, hai con mắt to tròn sau mặt nạ ngó nghiêng tới lui nhưng vẫn không tìm thấy Độc Cô Minh đang đứng đâu trong đoàn người đông như kiến cỏ này.
Thấy Ngọc Chân tử xuất hiện, Pháp Hải đang bị đám Lôi Diệt chèn ép đến cứng họng thì như vớt được phao cứu sinh, vội nói lớn:
- Ngọc Chân huynh, may quá có huynh làm chứng cho ta.
Phải vạch trần tội ác của Độc Cô Minh, tên lòng dạ lang sói, dâm đãng không từ ngữ nào miêu tả nổi này…
Nghe nhắc tới ba chữ kia, không ngờ Ngọc Chân tử run lẩy bẩy, trực tiếp thét lớn:
- Ngươi đừng gài bẫy ta.
Độc Cô huynh quang minh chính đại, nghĩa thấu trời xanh, có bao giờ như ngươi nói!
Pháp Hải trợn mắt:
- Không phải trước khi chia tay ngươi và ta đã cùng thảo luận về vấn đề này hay sao?
Gã vừa hết câu đã cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng cả lên.
Chỉ thấy cô bé đeo mặt nạ đang ngồi trên cổ Ngọc Chân tử liếc mình một cái.
Ngay lập tức linh hồn gã giống như bị chiếc lưỡi khổng lồ của ác ma nào đó liếm qua một cái, bất giác rùng mình, nhanh chân lui lại mấy bước.
- Dám nói xấu ca ca ta! Chết đi!
Hư ảnh ác ma sau lưng Nguyệt Nhi hiện ra vồ tới Pháp Hải.
Nó nhe cái mồm đầy răng nanh ra như muốn ăn tươi nuốt sống vị hòa thượng này.
- Hừm, Pháp Hải là đồng bạn của