Dứt lời, Quan Thất liền ném mấy trăm ngọc giản có chứa khẩu quyết Tá Cốt Đại Pháp cho chúng thiên kiêu.
Ngay cả Lôi Diệt cũng chụp một cái vào tay, Quan Thất nhìn gã mỉm cười nói:
- Muốn tranh hùng với ta thì vào trong đi… Ngay cả việc đi vào cũng không dám thì ngươi không đủ tư cách làm địch nhân của ta đâu…
Trước ánh mắt chăm chú của mấy ngàn tu sĩ, Quan Thất lấy ra một bộ khô lâu thời thượng cổ đặt lên phía trước mặt mình.
Chỉ thấy bộ khô lâu này tự động phân giải ra sau đó ghép lại vào cơ thể Quan Thất.
Khí tức nhân loại của gã tuy vẫn còn nhưng rất mờ nhạt, hoàn toàn trộn lẫn với tử khí và oán niệm của bộ khô lâu.
Nếu không dụng tâm phân biệt thì rất khó nhận ra.
Thậm chí ánh mắt ở hai hốc xương sọ cũng mờ đục như đã mất đi thần hồn, cực kỳ giống những thây ma xác sống từng gặp phải trên đường.
- Chúng ta vào trước, miễn có người cho rằng Thiên Địch thánh hoàng triều chúng ta giở trò…
Quan Thất cười lạnh, dẫn người của mình tiến nhập thông đạo.
Rất nhanh đoàn người của y sau khi cải trang đã thành công đi vào trong.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tịch mịch tĩnh lặng, không ai nói ai câu nào.
Rốt cuộc Sát Tiếu Thiên là người phá vỡ bầu không khí này, nhanh chóng thi triển Tá Cốt Đại Pháp biến thành một bộ khô lâu sau đó đi thẳng vào trong, mặc kệ người Thần Tiêu thánh hoàng triều kịch liệt ngăn cản.
Mộng Tiểu Phàm thở dài, nói với Lưu Tích Quân:
- Đã tới nước này đành đi thôi, biết đâu bên trong có kỳ ngộ chờ chúng ta…
Lưu Tích Quân gật đầu:
- Không biết tên khốn Độc Cô Minh kia đang ở đâu, hay là đã đi vào trong đó trước rồi! Hắn đã sắp tới sinh tử kiếp lần thứ nhất, ta muốn tìm hắn để đưa công pháp tầng hai Cửu Chuyển Thiên Công, nào ngờ hắn cứ một mực chạy trốn.
Mộng Tiểu Phàm cười khổ:
- Tính tình Độc Cô huynh khá thất thường, có lúc dũng mãnh ngông cuồng, có lúc lại nhát gan như thỏ đế.
Mà nghe tên hòa thượng kia nói thì hình như bây giờ một bộ mặt khác của huynh ấy lại hiện ra, dâm tà và ác độc đến cực điểm.
Không biết lời y nói có thật không nữa?
Lưu Tích Quân không đáp, chỉ lắc đầu.
Hình ảnh nam tử áo trắng người bê bết máu từng ôm nàng nhảy xuống quỷ vực đến giờ vẫn in sâu vào tâm trí của nàng, biến thành một đoạn hồi ức cực kỳ khó quên.
Với hắn, nàng vừa có hận ý về việc hắn dám sờ soạng trên người mình, nhưng cũng có loại tình cảm mơ hồ nào đó khó lòng nói rõ được.
Hai người đi vào trong thông đạo, cuối cùng mất bóng dưới cái nhìn của cả ngàn tu sĩ.
Chu Tử siết chặt nắm tay:
- Truyền thuyết nói rằng trận chiến năm xưa có sự tham gia của một kiếm tu cảnh giới Đại Đế, kiếm đạo của người này đạt đến tột cùng của trời đất, nếu ta có thể chiếm được truyền thừa của y vào tay thì chuyến đi này đáng giá liều mạng.
Pháp Hải gật đầu:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, bên trong nhất định có kho tàng linh thạch đang chờ đợi bần tăng tới thu về.
Nói đoạn gã chắp tay niệm phật hiệu rồi cùng Chu Tử đi thẳng vào trong.
Phong Diệt nhìn Lôi Diệt, lại hỏi Tiêu Ức Tình và Thẩm Yến:
- Các ngươi có định vào không? Ta cứ cảm giác Quan Thất muốn gài bẫy chúng ta…
- Gã không dám, ở đây là thế lực toàn nhân giới, ngay cả chí tôn thiên kiêu Thần Tiêu thánh hoàng triều cũng có mặt trong đó.
Dù Thiên Địch thánh hoàng triều có hùng mạnh đến đâu cũng không chịu nổi cảnh bị toàn nhân giới thảo phạt.
Nhưng ta nghĩ gã đích xác muốn dùng chúng ta phân tán lực lượng của binh đoàn khô lâu.
Truyền thừa bên trong cũng có thật, chỉ là chúng ta không biết chính xác vị trí.
Còn gã nhanh chân đi vào trước, hiển nhiên đã định vị được vị trí của truyền thừa nào đó, muốn ra tay chiếm lấy tiên cơ.
Tiêu Ức Tình có sức phán đoán cao nhất, nhanh chóng đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Yến nói:
- Quả như Tiêu huynh nói, những người tu đạo chúng ta nếu không dám mạo hiểm một phen thì làm sao có thành tựu được? Kẻ tới trước chưa hẳn đã chiếm hết tiên cơ, chúng ta cứ đi vào để xem khí vận nơi này sẽ rơi xuống trên người ai.
Chúng tu sĩ sau một lúc đắn đo thì gần như bảy phần đã đi vào thông đạo, chỉ còn sót lại một vài kẻ sợ chết trấn thủ bên ngoài.
- Không thấy ca ca, mặt nạ mách bảo ta phải đi vào, dường như bên trong có thứ gì đó đang chờ ta đến lấy… Tiểu Ngọc, đi thôi!
Nguyệt Nhi lẩm bẩm, bàn tay đưa xuống vỗ vỗ lên đầu Ngọc Chân tử khiến y muốn khuất nhục muốn chảy hết nước mắt.
Đường đường là một chí tôn đại viên mãn mà nay lại trở thành sủng vật cho một tiểu hài tử mới mười ba tuổi, đúng là tạo hóa thật biết trêu người.
—————————————————
Lúc chúng tu sĩ bắt đầu ùn ùn tiến vào thông đạo nhỏ hẹp kia thì Độc Cô Minh vẫn đang trôi dạt vô định trong hư vô.
Yêu lực trong chúng sinh huyết của hắn đã thăng hoa đến mức cực hạn, sau đó lột xác từ Minh Yêu trở thành Nguyên Yêu.
Điều này đồng nghĩa với việc nếu thi triển ra Nguyên Yêu Biến thì hắn sẽ đủ sức chống cự với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ, mặc kệ bản thân vẫn đang nằm ở cảnh giới Khổ Hải.
- Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác,