Để Em Tìm Người Ngoại Tình Với Anh

Chương 15


trước sau


Cao trào một lần khiến Liễu Y Nam cảm thấy mệt lả, cô buông lỏng cánh tay đang nắm chặt anh, vô lực thở hổn hển. Lộ Thịnh rút gậy thịt đã hơi mềm ra, tháo “áo mưa” vứt xuống mặt đất, sau đó xoay người cô lại.
 
Liễu Y Nam khẽ chạm đầu lên cánh tay anh, hưởng thụ cảm giác anh hôn từ gáy xuống lưng, mỗi một tấc da thịt đều được anh hôn qua.
 

Lộ Thịnh khống chế sức nặng của mình, tận lực không đè lên cô, để đầu lên vai cô, bàn tay thò vào trong ngăn kéo lấy một cái “áo mưa” khác, anh phả khí vào tai cô: “Làm thêm một lần nữa đi.”
 
Liễu Y Nam không mở mắt, trực tiếp từ chối anh: “Không được, em mệt quá.”
 
Giọng nói vừa mềm mại vừa nhỏ nhẹ, thật sự là rất quyến rũ.
 
“Anh động thôi, em chỉ cần nằm sấp là được.” Lộ Thịnh đeo bao xong, trực tiếp bác bỏ lời từ chối của cô.
 
Liễu Y Nam cảm nhận được rõ ràng xúc cảm khi anh cọ xát rồi cắm vào cửa huyệt.
 
Cửa huyệt trơn trượt lần này đã dễ cắm vào hơn, huyệt nhỏ như đang chủ động mời gậy thịt của anh tiến vào.
 
“Ư… ưm…” Liễu Y Nam vặn vẹo “Em ghét anh!”
 
Cô hờn dỗi giống như một tiểu yêu tinh.

 
Lộ Thịnh kéo eo cô, nửa người trên của cô vẫn nằm ở trên giường nhưng mông đã bị anh nhấc lên cao.
 
“Quá sâu… em chịu thôi…” Liễu Y Nam định nâng nửa người trên lên lại bị anh đè xuống.
 
Anh kéo tay cô bắt chéo ra sau lưng, nắm chặt cổ tay cô không ngừng va chạm.
 
Âm thanh “bạch bạch bạch” vang lên bên tai không dứt.
 
Lộ Thịnh sướng tới nỗi da đầu tê dại, anh ôm eo cô để cô ngồi dậy, ngực dán lên lưng cô, tay vòng qua đẳng trước, mỗi tay nắm lấy một bầu ngực.
 
Liễu Y Nam quay đầu, anh liền hôn lên môi cô, nụ hôn có chút mãnh liệt, lôi kéo lưỡi cô không ngừng mút vào. Cô vươn một tay vòng qua sau đầu anh, ấn đầu anh xuống để phối hợp hôn.
 
“Ưm…” Liễu Y Nam buông anh ra, cô thật sự không chịu được.
 
Lộ Thịnh bóp đầu vú của cô, còn cắn vành tai cô, một tay khác thì ấn lên hột le của cô.
 
“A a a…” Cô run rẩy.
 
Anh càng ấn càng mạnh, gậy thịt ra ra vào vào càng ngày càng dùng sức. Liễu Y Nam căng thẳng run rẩy.
 
Cô tựa vào người anh mặc cho anh định đoạt, cô mềm mại giống như một viên kẹo đường, Lộ Thịnh ra vào thật nhanh khi cô đang lên đỉnh, lúc cô co rút thì dùng sức cắm vào, thả lỏng một chút rồi bắn ra.
 
Liễu Y Nam nằm sấp trên giường, cả người Lộ Thịnh đè lên người cô, cô cũng không để ý sức nặng của anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
 
Lộ Thịnh cọ tới cọ lui xong mới chịu rút ra, anh bế cô đi tắm, tắm xong cô lại tỉnh táo, nằm ở trên giường bẻ ngón tay.
 
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh nằm xuống giường, quay đầu nhìn cô.
 
“Sao anh lại nhìn em?” Liễu Y Nam liếc nhìn anh.
 
Lộ Thịnh không nói lời nào, vẫn cứ nhìn cô như vậy, Liễu Y Nam xoay người đưa lưng về phía anh.
 
Đợi một lát mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Liễu Y Nam tưởng rằng anh đã ngủ rồi, đột nhiên sau lưng có gì ấm áp dán lên, Lộ Thịnh vòng tay qua cổ cô rồi ôm cô vào lòng: “Ngủ đi.” Anh hôn lên mái tóc của cô: “Ngủ ngon.”
 
---
 
Buổi sáng Liễu Y Nam đi làm lúc tám giờ, đồng hồ báo thức vang lên lúc bảy giờ mười lăm phút nhưng cô căn bản là không bò dậy nổi.
 
“Dậy ăn sáng.” Lộ Thịnh kéo tay cô.
 
“Không ăn, em muốn ngủ tiếp.”
 
“Anh mua cơm nắm rồi.” 
 
Liễu Y Nam khẽ dao động nhưng tiếp tục lắc đầu.
 
“Kẹo mè, bánh quẩy.” Lộ Thịnh tiếp tục dỗ dành cô.
 
“A a a a a” Liễu Y Nam phát điên, giơ tay ra để anh kéo cô lên.
 
Lộ Thịnh nhìn dáng vẻ của cô mà bật cười: “Anh đi hâm nóng sữa, em mau đứng lên.”
 
Liễu Y Nam chậm chạp rời khỏi giường, rửa mặt xong ngồi lên ghế đẩu ở quầy ăn sáng trong phòng bếp, Lộ Thịnh bưng một cốc sữa bò tới cho cô.
 
Cô cầm nắm cơm cắn một miếng, một hương vị quen thuộc dâng lên trong lòng.
 
Từ sau khi Liễu Y Nam tốt nghiệp cấp 2 đến nay, Nam Nhân liền ít khi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, cô thường xuyên mua đồ ăn sáng trên đường từ trạm xe đến cổng trường cấp 3, ở đó có quán ăn của một đôi vợ chồng, quán chỉ mở vào buổi sáng, đồ ăn họ bán chính là cơm nắm.
 
Nắm cơm vừa có nhân mặn vừa có nhân ngọt, đều được kẹp với bánh quẩy. Hầu hết các bạn học xung quanh đều mua nhân mặn, chỉ có Liễu Y Nam là luôn yêu thích ăn kẹo mè nhất.
 
Mỗi tuần cô ít nhất phải đi mua một lần, cô chú bán cơm nắm đều nhớ được cô trong ba năm Liễu Y Nam học cấp 3.
 
Sau khi tốt nghiệp Liễu Y Nam rất ít khi đi đến con ngõ nhỏ đó, lúc nào cũng vội đi mua cơm nắm, cái ngõ nhỏ lại không thích hợp để đỗ xe. Thi thoảng cô cũng sẽ mua cơm nắm ở vài nơi khác, hiện tại cơm nắm đã có nhiều vị hơn nhưng Liễu Y Nam cảm thấy, không có quán nào ngon hơn quán đó cả.
 
“Cái này là cơm nắm ở trong con ngõ nhỏ đó sao?”
 
Chỉ là tại sao anh lại biết được?
 
“Ừ, ăn ngon không?”
 
Liễu Y Nam gật gật đầu, cô không biết nên nói gì, canh lần trước cũng vậy, cơm lần này cũng thế, tại sao sở thích nào của cô anh cũng biết hết.
 
Ngày đó ở nhà Tô Lệ Vãn, cô không ngủ được, lục tung danh sách người theo dõi trên Weibo thì không thấy có ai là có thể liên hệ với anh.
 
“Ngon thì về sau anh lại mua cho em.” Lần đầu tiên Lộ Thịnh phát hiện, hóa ra việc sáu giờ sáng chạy đi mua đồ ăn sáng cho cô cũng là một chuyện vui sướng như vậy.
 
Vào giờ phút này, Liễu Y Nam vừa nhai cơm nắm vừa nghĩ thầm: “Xong rồi, xong rồi, lần này kể cả anh ấy có ngoại tình thì mình vẫn sẽ tha thứ.”
 
Nắm cơm vẫn còn nóng hổi, bánh quẩy bên trong vẫn rất giòn, quyện với vị đường và hạt mè, Liễu Y Nam ăn rất thỏa

mãn.
 
**
 
Cuối tuần, hai người đồng ý đưa Molly đi công viên giải trí chơi, bé Molly thấy Liễu Y Nam liền cực kỳ vui vẻ.
 
“Oa, cô Liễu Liễu… Cô đến cùng Lộ uncle sao?”
 
Molly luôn gọi Liễu Y Nam là Liễu Liễu, bị ông bà nội nói rất nhiều lần là như thế là không lễ phép, phải gọi là cô Liễu, cuối cùng sửa sửa đổi đổi lại thành “Cô Liễu Liễu.”
 
“Đúng vậy, Molly muốn chơi cái gì, hôm nay cô sẽ chơi cùng em.”
 
Bé Molly ôm đùi Liễu Y Nam: “Ôm một cái, Liễu Liễu.”
 
“Molly, không thể!” Chu Trạm ngăn bé lại.
 
“Daddy, why?” bé Molly hỏi hắn.
 
“Chu Mạt, con nói tiếng Trung cho ba!” Chu Trạm rõ ràng có chút tức giận.
 
“Ai da, Molly, chúng ta đến chơi thế giới nhỏ kia nhé?” Liễu Y Nam kéo ngón tay bé Molly chỉ vào trò chơi kia.
 
“Em cảm thấy rất OK, Liễu Liễu, đi thôi.” Bé đi xếp hàng cùng Liễu Y Nam.
 
“Chu Mạt, con đừng có không biết lớn nhỏ như vậy!” Giọng nói của Chu Trạm đã bị hai người bỏ lại phía sau.
 
“Bà xã của tôi khá tốt.” Lộ Thịnh cười.
 
“Mẹ nó! Cậu vẫn còn là Lộ Thịnh mà tôi biết sao? Cậu thật sự có thể nói được loại lời nói như thế này.” Vẻ mặt Chu Trạm kinh ngạc.
 
Lộ Thịnh không muốn để ý đến hắn ta.
 
Liễu Y Nam chơi cùng bé Molly mấy trò, cô nhóc cực kỳ hưng phấn. Nhưng sau khi ăn cơm trưa, cô gái nhỏ liền buồn ngủ, Chu Trạm cũng không còn cách nào khác, đành thuê một phòng ở khách sạn gần công viên giải trí cho bé.
 
Khi Liễu Y Nam dỗ bé Molly ngủ, Chu Trạm chỉ về phía phòng hút thuốc ở đằng xa: “Làm một điếu không?”
 
Lộ Thịnh không có ý kiến, anh cầm lấy một điếu, Chu Trạm hỏi anh: “Có vẻ cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc nhỉ?”
 
Lộ Thịnh không trả lời, chỉ mỉm cười.
 
“Sao thế, cô Liễu không dễ thu phục à?” Chu Trạm trêu ghẹo.
 
“Chu Trạm, cậu nói xem, cậu thích một cô gái cũng thích cậu thì nên có cảm giác như thế nào?” Lộ Thịnh khẽ liếc Chu Trạm một cái “Thôi, loại chuyện này không nên hỏi cậu.”
 
“Sao thế, cảm nhận được cô Liễu có chút thích cậu à?”
 
“Có lẽ vậy, chỉ mong không phải là ảo giác của tôi.” Lộ Thịnh dập thuốc “Cậu đi dỗ Molly ngủ đi, tôi đưa cô ấy đi chơi một lát.”
 
“Hừ, không phải vừa mới chiếm cô ấy một lát thôi sao, nhìn cậu keo kiệt chưa kìa.”
 
Chu Trạm đi dỗ Molly ngủ thay Liễu Y Nam.
 
“Muốn chơi cái gì? Anh chơi cùng em.” Lộ Thịnh hỏi cô.
 
“Ừm… nghĩ lại thì…” Liễu Y Nam lấy từ trong túi ra một cái bản đồ chỉ dẫn, chỉ vào tàu lượn đôi phía trên: “Chơi cái này!”
 
“Chắc chắn không?” Lộ Thịnh nhướng mày.
 
“Chắc chắn! Đi thôi, đi thôi!” Liễu Y Nam bám vào tay anh, kéo anh đi ra ngoài.
 
Loại tàu lượn siêu tốc mạo hiểm này rất ít người chơi. Sau khi cất túi và điện thoại rồi hai người liền trực tiếp ngồi trên đó.
 
Ngồi ở phía bên cạnh Liễu Y Nam là mấy sinh viên nữ đại học, trong lúc chơi hét rất to, Liễu Y Nam cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chọc thủng rồi.
 
Dĩ nhiên tiếng kêu hét cô cũng không có nhỏ.
 
“A a! Quá kích thích!” Khi Liễu Y Nam kéo anh đi còn vỗ ngực nói.
 
“Hai anh chị qua bên này chụp ảnh chút nha!” Nhân viên trong công viên giải trí đang cố bán những bức ảnh mới vừa chụp khi mọi người chơi tàu lượn.
 
Phần lớn mọi người xem xong đều lướt qua, chỉ có Lộ Thịnh là kéo cô lại chọn.
 
“Không phải mua đâu, mấy tấm này xấu lắm, còn đắt nữa.” Liễu Y Nam nói thầm với anh, “Anh xem tóc em rối thế nào kìa.”
 
Liễu Y Nam không thể kéo anh đi được, thấy anh đang chuẩn bị trả tiền bằng điện thoại liền nói “Đừng đừng đừng, chút nữa chúng ta tự chụp đẹp hơn, được không? Anh xem, mấy bức này còn không có filter.”
 
Lộ Thịnh nghe thấy cô nói sẽ chụp ảnh, nhìn cô một lát rồi trả lời: “Ừ.”
 
Liễu Y Nam kéo anh đi đến vòng quay ngựa gỗ, cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chụp ảnh, tìm một bộ lọc thật đẹp rồi tiến đến gần anh, sau đó đưa điện thoại cho Lộ Thịnh: “Tay anh dài, anh cầm đi.”
 
Liễu Y Nam hướng dẫn anh cách chỉnh góc độ, Lộ Thịnh đột nhiên kéo tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Muốn như vậy.”
 
Anh muốn mua bức ảnh kia cũng là vì lí do này, trong quá trình chơi tàu lượn, Liễu Y Nam đều nắm chặt lấy tay anh.
 
Trong ảnh, Liễu Y Nam cười tươi như hoa, cô tựa vào vai anh, bàn tay hai người cũng đan vào nhau “Anh xem có phải là đẹp hơn mấy tấm kia không?”
 
Lộ Thịnh nhìn cô trong ảnh, nhoẻn miệng cười đáp: “Ừ, đẹp.”
 
Liễu Y Nam lập tức đỏ mặt: “Em muốn chơi xe bay.”
 
“Được.” Lộ Thịnh kéo tay cô đi qua bên kia.
 
Liễu Y Nam muốn hát cho anh nghe một bài: Nếu anh yêu em thì hãy ôm em, nếu anh yêu em thì hãy hôn em đi.



 
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện