Chơi một lát, hai người thấy thời gian cũng khá muộn rồi, bé Molly chắc cũng đã tỉnh nên hai người quay về khách sạn tìm bọn họ.
Liễu Y Nam đã mua một chiếc váy công chúa xinh đẹp cho Molly trong cửa hàng của công viên, vừa lúc bé tỉnh ngủ liền thay cho bé, Molly vui mừng tới ca hát.
“Sau khi về nó đã học được nhiều bài hát mới, về nhà đều nói là cô dạy.” Chu Trạm nói với Liễu Y Nam.
Liễu Y Nam nở nụ cười rồi giơ ngón tay cái lên với bé Molly.
Chu Trạm liếc mắt nhìn Lộ Thịnh, tiếp tục nói với Liễu Y Nam: “Sau này cô và Lộ Thịnh mà có con, phương diện ca hát nhất định phải kế thừa cô, giống cậu ta thì xong đời rồi, đời này tôi chưa từng thấy có ai mù nhạc như cậu ta.”
Liễu Y Nam quay đầu nhìn anh một cái.
“Khụ khụ…” Lộ Thịnh đặt tay phải dưới mũi ho khan hai tiếng “Hai giờ có phim 4D, nếu không đi thì lỡ mất.” Nói xong anh liền đi ra bên ngoài. Liễu Y Nam nhịn cười đi theo anh ra khỏi phòng.
Sau khi ăn cơm chiều, bốn người cùng đi xem pháo hoa rồi ra khỏi công viên giải trí.
“Liễu Liễu, hôm nay con rất vui.” Liễu Y Nam đang bế Molly, cánh tay ngắn tũn của cô bé ôm lấy cổ cô.
“Vậy lần sau rảnh thì cô sẽ đến chơi với con có được không?” Liễu Y Nam cười, làm động tác im lặng, “Nhưng mà phải giữ bí mật với các bạn trong lớp đó.”
Molly gật gật đầu, tiếp tục nói với Liễu Y Nam: “Liễu Liễu, cô làm mẹ của con được không?”
Chu Trạm lập tức bịt miệng cô bé lại rồi bế con gái qua, nhìn gương mặt xấu hổ của Liễu Y Nam và vẻ mặt đen xì của Lộ Thịnh, hắn vội vàng giải thích: “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! Molly đừng có nói bậy!”
“Daddy! Why?” Molly kéo tay Chu Trạm ra, vẻ mặt khó hiểu.
Chu Trạm không biết phải giải thích với bé như thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Về sau sẽ tìm cho con một người mẹ khác, cô Liễu không được.”
Molly có chút tức giận: “Bà nội nói không sai, daddy chính là sugercane!”
Liễu Y Nam không hiểu, quay đầu hỏi Lộ Thịnh: “Sugercane? Cây mía? Là cái gì?”
Lộ Thịnh ghé sát vào tai cô: “Đồ cặn bã.”
“Phụt…” Liễu Y Nam bật cười.
Liễu Y Nam cười, Molly cũng cười theo: “Vậy lần sau chúng ta đi chơi cùng Summer auntie được không? Lúc trước ở Canada, Lộ uncle và Summer auntie cũng đi chơi với con.”
Chu Trạm lại bịt miệng bé lại lần nữa: “Hôm nay con nói nhiều quá, về nhà ngủ thôi , bọn tôi về trước đây.” Chu Trạm tạm biệt hai người, hoảng hốt dẫn Molly đi.
“Summer mà Molly nói là đồng nghiệp trong phòng làm việc của bọn anh ở Canada, tên là Hạ Tiêu, cô ấy và mẹ của Molly cũng là bạn tốt.” Lộ Thịnh ở trên xe giải thích cho cô.
Liễu Y Nam cúi đầu cười, đây là lần đầu tiên anh giải thích mọi chuyện với cô, cô rất vui.
“Ừm… bánh Palmier lần trước cũng là cô ấy gửi tới đúng không? Em thấy tên cô ấy trên hộp chuyển phát nhanh.”
“Năm sau cô ấy sẽ về nước làm việc rồi, khi nào có dịp anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Ừm.”
Liễu Y Nam cúi đầu chơi điện thoại, chỉnh lại ảnh hôm nay chụp một chút, sau đó liền đăng chín tấm lên vòng bạn bè, ở giữa là ảnh của cô và Lộ Thịnh. Vòng bạn bè của cô rất sạch sẽ, cả nửa năm mới đăng được một tin.
Một lát sau lại mở ra, có vô số lượt thích và bình luận, đa số đều khen ngợi tuấn nam mỹ nữ, Liễu Y Nam cũng không trả lời nhiều.
Cô phát hiện ra tin đầu tiên trong vòng bạn bè của cô là bài của Lương An, cô ta đăng một liên kết tới bài hát “Anh không còn nhớ em”, còn trích một câu hát: Rõ ràng anh cũng rất yêu em, nhưng chúng ta yêu nhau lại không có kết quả.
Liễu Y Nam trợn mắt, muốn làm ghê tởm ai vậy. Cô đột nhiên có một suy nghĩ, quay đầu hỏi Lộ Thịnh: “Em có thể xem điện thoại của anh một chút không? Xem vòng bạn bè thôi.”
Lộ Thịnh đưa điện thoại cho cô: “Mật khẩu là 0628.”
Liễu Y Nam mở vòng bạn bè của anh ra, phía trên tin cô đăng là tin của một người khác, cô trực tiếp ấn vào danh sách bạn bè tìm được Lương An rồi ấn vào, trên đó cũng không có liên kết của bài hát kia.
Nói cách khác, Lương An hoặc là chặn không cho Lộ Thịnh thấy tin này hoặc là chỉ đơn thuần để cô xem mà thôi. Liễu Y Nam không hiểu hành động này của Lương An cho lắm.
Liễu Y Nam nhớ tới những lời Tô Lệ Vãn nói, có khả năng, Lộ Thịnh thực ra không thích Lương An hay không. Nhưng mà cô không dám hỏi anh, cô sợ nhỡ đâu anh nói bọn họ quả thật đã từng bên nhau thì thà rằng cô không biết còn hơn.
“Sao vậy?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Không có gì. Em muốn xem ảnh có rõ không thôi.” Liễu Y Nam trả điện thoại cho anh “Mẹ em nói, ngày mai sau khi tan làm thì về nhà ăn cơm.”
“Được, vậy mai em đừng lái xe, buổi sáng anh đưa em đi, buổi chiều đón em tan làm về chung.”
“Không cần, tan làm em sẽ đi tàu điện ngầm cho tiện, sáng mai anh đưa em đi được rồi.”
“Ừ.”
Liễu Y Nam cảm thấy cuộc sống hiện tại quá đỗi bình thường, dường như hai người kết hôn là vì tình yêu vậy.
Lúc trước, khi Lộ Thịnh nói “Kết hôn