Liễu Y Nam nói xong cũng có chút hối hận, nhỡ đâu anh không hiểu thì sao, nhỡ đâu anh không có suy nghĩ này? Bây giờ cô cảm thấy mình quá xúc động rồi.
Lộ Thịnh sờ đầu cô, khẽ cười nói: "Chuyện tỏ tình này, không phải là nên do con trai chủ động sao?"
Anh hiểu được.
"Ừm...." Liễu Y Nam dựa vào trong lòng anh: "Vậy anh nói đi."
"Đêm nay ánh trăng thật đẹp." Lộ Thịnh lặp lại một lần nữa.
Liễu Y Nam ngẩng đầu nhìn anh: "Thịt nướng cũng rất ngon."
"Y Y, anh yêu em." Lộ Thịnh nhìn cô: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp, quá khó hiểu rồi, anh muốn nói thẳng cho em biết."
"Ừ, câu “thịt nướng cũng rất ngon” quá tục rồi, em cũng muốn nói thẳng cho anh biết, em cũng yêu anh."
Tất cả những tủi thân ngày hôm nay đều bị câu nói này cuốn đi, Liễu Y Nam đã chờ đợi câu nói này ròng rã tám năm trời, từ chờ mong đến khi chuẩn bị buông xuống, rốt cuộc hôm nay cô cũng nghe thấy được rồi.
Dưới ánh trăng tươi đẹp này, tủi thân nhiều năm như vậy của cô, đã tan biến.
"Hơi lạnh... Trở về đi." Lộ Thịnh nhìn cô, anh có chút không nhịn được, muốn đưa cô về khách sạn nhanh một chút.
Liễu Y Nam ôm anh thật chặt, lắc đầu một cái.
Lộ Thịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cô.
"Không muốn về khách sạn."
"Được, không về." Lộ Thịnh cười lắc đầu, cô chính là biết dằn vặt anh.
"Em biết anh muốn về làm gì." Liễu Y Nam vểnh môi.
"...." Lộ Thịnh không nghĩ đến cô nói trắng ra như vậy, cũng không phủ nhận: "Ừm."
"Liền...." Liễu Y Nam đỏ mặt một chút: "Ở đây cũng được."
"Cái gì?" Lộ Thịnh kéo cô ra: "Em nói cái gì?"
Cô cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Anh có muốn không?"
Liễu Y Nam gần như là bị anh nhét vào trong xe, Lộ Thịnh bật đèn pha lên, cô ngồi trên đùi anh, anh không thể chờ đợi nữa mà cởi áo khoác của cô xuống, cách áo sơ mi lụa trắng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực sữa của cô, cách một lớp áo lót mỏng manh cũng có thể sờ điểm hồng đã nhô ra.
Điều chỉnh ghế tựa, anh vòng tay quan bên hông cô, kéo khóa váy dài chữ A của cô xuống, sau đó cởi váy và quần tất của cô ra.
"Anh gấp gáp quá nha...." Trong tình huống này, Liễu Y Nam còn tâm tư trêu chọc anh.
"Y Y." Động tác trên tay Lộ Thịnh dừng lại, nhìn cô: "Không có áo mưa."
"A." Liễu Y Nam nở nụ cười: "Vậy thì không cần."
"Em...." Lộ Thịnh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô.
Hôm nay cô không quá giống với lúc trước.
"Có thì sinh thôi, dù sao nó cũng là hợp pháp."
Lộ Thịnh ép môi mình lên cánh môi cô, lúc này nói nhiều hơn nữa thì cũng không bằng trực tiếp làm một lần.
Bàn tay của anh vòng ra sau lưng cô, anh mò đai áo ngực hồi lâu cũng không cởi được ra.
Liễu Y Nam kéo tay anh ra, đưa về phía trước: "Ở đây này."
Cô dùng tay dạy anh cách mở áo lót.
So với cách móc lưng, sau khi móc áo phía trước mở ra, hiệu quả thị giác càng mãnh liệt hơn, hai con thỏ nhỏ trắng nõn nảy lên, Lộ Thịnh mỗi tay một cái, đầu ngón tay nhào nặn, môi cũng nhẹ nhàng ghé xuống chậm rãi mút vào.
Nụ hoa nho nhỏ từ từ nở ra trong miệng anh. Liễu Y Nam cảm nhận được cảm giác tê dại từ miệng anh xông thẳng tới trái tim mình.
Cô cảm nhận được sự tốt đẹp kia, sự tốt đẹp của việc làm tình với người cô yêu, mà người đó cũng yêu cô.
Từ thân thể đến tâm hồn.
Liễu Y Nam thu lại một chân đang dạng trên người anh, chen vào giữa hai chân anh, chậm rãi trượt người xuống: "Chỉnh ghế dựa về sau một chút nữa."
Lộ Thịnh lần thứ hai chỉnh lại, tạo ra một không gian thích hợp, Liễu Y Nam quỳ trên mặt đất, ở giữa hai chân anh, ngón tay dài nhỏ trắng mịn mở quần tây đen của anh, một đen một trắng, động tác của cô rất chậm, Lộ Thịnh cảm thấy giống như một cái lông chim trắng tuyết, nhẹ nhàng mơn trớn qua trái tim anh.
Phối hợp với cô hơi nhấc mông lên, thuận tiện cho cô cởi quần anh ra, Liễu Y Nam nhìn đồ vật kia bắn ra, vẫn ghét bỏ một chút, nhịn không được cảm thán trong lòng, không dễ nhìn.
Lộ Thịnh nhìn tay cô, chậm rãi đặt lên gậy thịt của anh, bàn tay mềm mại vuốt trên dưới hai cái, sự tiếp xúc tươi đẹp này làm cho gân xanh Lộ Thịnh nhô ra: "Mạnh thêm chút, Y Y."
"A, nó thô quá." Liễu Y Nam nói chuyện, nhưng ánh mắt tràn đầy khiêu khích đều là nhìn anh.
Lộ Thịnh nhìn bộ dáng của cô, áo sơ mi màu trắng treo trên cánh tay, áo lót màu đen như có như không khoác trên vai, ngực sữa trắng nõn vểnh cao, quỳ trên mặt đất, ánh mắt gợi cảm lại mê ly.
Liễu Y Nam một tay vén tóc về sau tai, một tay vuốt gậy thịt của anh: "ông xã ơi, em ăn đây."
Lộ Thịnh còn chưa phản ứng lại cô nói cái gì, chỉ thấy đầu cô tiến xuống dưới thân anh, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm gậy thịt của anh trong tay.
Cả người anh giật mình: "Y Y...."
Anh muốn nói không nên như vậy, nhưng tay anh so với miệng càng nhanh hơn đã đặt lên sau gáy của cô.
Môi đỏ Liễu Y Nam hé mở, miệng nhỏ bọc lại quy đầu của anh, hương vị của đàn ông làm cho Liễu Y Nam cảm thấy không khỏe lắm, nhưng đã quen, cũng cảm thấy khá được.
Đầu lưỡi mềm mại ướt át đảo qua mắt mã, Lộ Thịnh cảm thấy cả người sung sướng, lại cảm thấy vẫn còn không đủ. Liễu Y Nam không có quy luật gì mà liếm láp làm cho anh thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Liếm về phía trước từng chút một, hàm răng thỉnh thoảng va vào dương vật, Lộ Thịnh cảm thấy này cũng là một loại hình phạt tàn nhẫn, thật sự không nhịn được, sờ sờ đầu cô: "Đừng.... Đừng dùng răng.... Liếm liếm...."
Liễu Y Nam ưm ưm hai tiếng tỏ vẻ đã biết, chậm rãi liếm đến hai túi nặng trịch, đầu lưỡi cô liên tục đảo quanh, cố gắng