Sau khi về khách sạn, Liễu Y Nam tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo tắm chống tay trên lan can ban công.
Trấn cổ về đêm không giống như đô thành náo nhiệt phồn hoa, trong màn đêm, Đông Giao cũng từ từ tạm biệt sự xa hoa trụy lạc, trấn nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
"Đang nghĩ gì?" Lộ Thịnh từ phía sau vòng tay ôm cô, mới vào mùa đông, gió lạnh mang đến cảm giác mát mẻ vô cùng "Không lạnh sao?"
Liễu Y Nam lắc đầu một cái "Vừa tắm xong, nóng quá." Dựa lưng vào trong lồng ngực anh: "Nơi này thật đẹp."
"Thích thì sau này chúng ta thường đến nhé."
Liễu Y Nam xoay người, ôm anh, tựa trong ngực anh, nhìn thấy hình xăm lúc ẩn lúc hiện trên ngực anh, Liễu Y Nam bĩu môi, trong này không có sự tồn tại của Lương An, vậy thì...hóa ra anh thật sự rất tự luyến.
"Buồn ngủ." Liễu Y Nam nhắm hai mắt ngáp.
"Vậy đi vào ngủ."
"Không muốn, như thế này một lát nữa."
Lộ Thịnh sợ cô lạnh, ôm cô chặt hơn, hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu.
"Liễu Y Nam...." Lộ Thịnh gọi cô.
"Ừm?" Cô nhẹ giọng đáp một tiếng.
"Em ngủ ngáy."
"Cái gì chứ!" Liễu Y Nam ngẩng đầu cắn cổ anh.
Lộ Thịnh cũng không né tránh, chỉ cười: "Quả nhiên là chú chó nhỏ."
"Vì thế đừng có chọc em nhé, nếu không em cắn chết anh."
"Ừm...." Lộ Thịnh tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu, mặt Liễu Y Nam ngại ngùng đỏ bừng, đẩy anh ra. Vừa đi vào phòng, vừa quạt quạt tay.
Cắn rất thoải mái, sau bây giờ anh câu nói như vậy mở miệng là nói được chứ.
Thay đổi hoàn cảnh cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Liễu Y Nam, đêm nay cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, cô còn đang gác lên Lộ Thịnh, một chân gác lên eo anh.
Mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mình yêu ở bên cạnh, là cảnh tượng mà Liễu Y Nam và Lộ Thịnh đều không dám mơ tưởng xa vời.
Cô vươn ngón tay khẽ mơn trớn cằm anh, râu tua tủa cứng cứng nhô ra sau một đêm, Lộ Thịnh nắm lấy tay cô, vươn người, dùng râu cọ cọ trên cổ cô.
"Ai nha, ngứa chết." Liễu Y Nam hơi rụt vai lại.
"Cạo râu cho anh đi?" Lộ Thịnh hỏi cô.
Liễu Y Nam cũng nổi lên hứng thú, đi vào phòng vệ sinh cầm dao cạo râu, xà bông và khăn. Bảo anh ngồi trên giường.
"Chỗ này không có kem cạo râu, xà bông có được không?" Liễu Y Nam đưa khăn cho anh lau mặt.
"Hồi nhỏ em xem ông ngoại em cạo râu như thế này!" Liễu Y Nam dùng bọt biển đánh ra từ xà bông bôi lên cằm Lộ Thịnh, nhẹ nhàng dùng dao cạo râu cạo sạch râu cho anh, lại dùng khăn mặt lau khô.
"Không có nước cạo râu, anh dùng nước trang điểm nhé." May mà trong hành lý từ nhà dọn ra của Liễu Y Nam còn có một ít mỹ phẩm dưỡng da.
"Ừm!" Cô nâng mặt anh lên, nhìn xung quanh: "Em thật sự rất tốt! Em thật sự, thật sự, thật sự, thật sự rất tốt, em thật sự, thật sự, thật sự, thật sự, thật sự, rất tốt!" Nói xong vặn vẹo cái mông.
Lộ Thịnh cười nhìn cô, sờ sờ mặt mình. Ừm, thật sự rất tốt.
Liễu Y Nam nhìn anh nói: "Anh phải cười nhiều lên, khi anh cười rất đẹp."
Đương nhiên, không cười cũng đẹp, thế nào cũng vẫn đẹp.
***
Sau hai tuần, Lộ Thịnh đi công tác ở Singapore, lần này không giống chuyến công tác lần trước ở Pháp của anh, lần này Liễu Y Nam cũng coi như cảm nhận được nỗi khổ của nhớ nhung.
Theo cách nghiêm ngặt mà nói, Liễu Y Nam bây giờ đang ở giai đoạn yêu nhau thắm thiết. Tô Lệ Vãn nói cả người cô như ngâm trong mùi chua lòe của tình yêu tình báo.
"Ba Tô." Liễu Y Nam gọi cô nịnh nọt.
Tô Lệ Vãn dùng tay chặn khuôn mặt muốn ghé tới của cô: "Ba cậu biết cậu nhận ba khắp nơi ở bên ngoài không?"
"Chỉ có cậu là ba ba ở bên ngoài của mình."
"Nha? Nói như vậy, ngoại trừ ba ba trong nhà, ba ba bên ngoài, còn có ba ba ở đâu nữa?"
"Cái cậu này! Suy nghĩ đen tối." Liễu Y Nam ghét bỏ cô.
"Vâng vâng vâng, cậu không đen tối, cậu biết mình đang nghĩ gì." Tô Lệ Vãn trợn mắt nhìn cô: "Nào, nói cho ba ba biết, yêu đương sau khi kết hôn vui không?"
Liễu Y Nam gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm, ừm, vui vẻ!"
"Anh ta không yêu đương với chị họ cậu, vậy cậu có hỏi anh ta có người khác hay không?"
Liễu Y Nam lắc đầu một cái: "Không hỏi, quá khứ của anh ấy mình không để ý."
"Hơ, không để ý, vậy lúc trước người cho rằng anh ta ở bên Lương An, muốn sống muốn chết là ai?"
"Có thể giống nhau sao? Đó là Lương An."
"Có gì mà không giống, Lương An không phải con gái."
"Lương An là con gái mình biết."
Tô Lệ Vãn cười nói cô nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi cô: "Vậy cậu không định nói chuyện mấy năm nay thầm mến cho anh ta biết sao?"
Liễu Y Nam cầm điện thoại lên, gật gù: "Nói những cái này có ích gì chứ?" Cô trả lời tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống: "Nói cho anh ấy biết cũng chỉ để anh ấy cảm thấy mắc nợ thôi, mình không hy vọng anh ấy cảm thấy mắc nợ mình, mình chỉ muốn anh ấy yêu mình, chí ít bây giờ yêu mình, chuyện trước kia, chuyện sau này, mình đều không muốn nghĩ đến."
Tô Lệ Vãn lắc đầu một cái: "Suy nghĩ thần kỳ làm người ta tắc thở của chòm sao Thủy Bình, thế nhưng nghe lại rất có đạo lý, cậu vui là được rồi."
Đột nhiên điện thoại của Tô Lệ Vãn vang lên, cô ấy